Lâu không gặp mẹ chồng, lúc về thăm tôi mua tặng bà một đôi giày, khi biết giá cả bà lập tức thay đổi sắc mặt

Cách đây ít lâu, chúng tôi về thăm mẹ chồng vì trước đó bận công việc nên cả nửa năm không về.

Tôi và chồng là bạn học cấp 3, cả hai gia đình đều xuất thân nông thôn. Điều kiện nhà chồng tốt hơn nhà tôi một chút nên mẹ chồng đôi lúc tỏ ra "trên cơ". Tôi vẫn còn nhớ những ngày yêu, mẹ chồng và dì chồng luôn tìm cách chia cắt hai đứa. Tôi nghe nói dì chồng muốn nhắm cho anh một người con gái khác. Nhưng rất may chồng vẫn một lòng yêu tôi.

Mặc cho sự ngăn cản của mẹ chồng, chúng tôi tự đi đăng kí kết hôn rồi sinh con. Khi thấy cháu đích tôn chào đời mẹ chồng mới xuống nước và tổ chức đám cưới. Lúc đó, chúng tôi chỉ làm tiệc nhỏ mời những anh em bạn bè thân thiết chứ không mở rộng.

Nói thật lòng tôi cũng không thích mẹ chồng vì bản thân bà chẳng ưa tôi ngay từ đầu. Tôi nghĩ mình có cố gắng hàn gắn của chả ích gì, giờ là một nhà rồi thì cố gắng bỏ qua mọi chuyện để sống cho vui vẻ. Chồng cũng hiểu tấm lòng tôi, nhưng anh tâm sự, dẫu sao bà cũng là mẹ ruột của anh nên hàng tháng chúng tôi vẫn biếu bà một khoản tiền sinh hoạt.

Để không phải sống chung, tôi rất chịu khó tích góp tiền nong với mong muốn sau này sẽ tách riêng ra. Rồi khi con trai tôi được 3 tuổi, chồng phải chuyển công tác lên thành phố, thế là gia đình nhỏ của tôi chuyển theo. Tôi cũng vay mượn thêm bên ngoại một chút để mua căn hộ nhỏ không phải đi thuê mướn.

Lâu không gặp mẹ chồng, lúc về thăm tôi mua tặng bà một đôi giày, khi biết giá cả bà lập tức thay đổi sắc mặt-1

Chuyển ra thành phố, cuộc sống khó khăn hơn khi mọi chi tiêu tăng vọt không giống như ở quê. Nhưng tôi vẫn không để mẹ chồng thiếu thốn, hàng tháng vẫn gửi về cho bà tiền tiêu vặt. Vợ chồng tôi chỉ mong những ngày tháng tuổi già của bà được vui vẻ viên mãn. 

Trong nháy mắt đã 5 năm trôi qua, mối quan hệ của tôi với mẹ chồng lúc nào cũng hững hờ như vậy. Nhưng tôi lại mãn nguyện vì có một người chồng hết mực yêu thương mình, biết chăm lo cho gia đình và biết kiếm tiền về đưa cho vợ. Chỉ cần như vậy là đủ.

Cách đây ít lâu, chúng tôi về thăm mẹ chồng vì trước đó bận công việc nên cả nửa năm không về. Tôi mua tặng mẹ chồng một đôi giày 500 nghìn. Hôm đó về đến quê, tôi thấy cả mẹ chồng và dì chồng đang ở trong nhà.

Tôi đưa quà ra, lúc đó mẹ chồng vui lắm, bà còn thử luôn rất vừa vặn. Sau đó, dì chồng hỏi tôi đôi giày này bao nhiêu tiền thế, tôi trả lời: "500 nghìn dì ạ". Vừa nói xong dì chồng bĩu môi, quay sang mẹ chồng, mặt bà biến sắc thay đổi thái độ. Bà còn mỉa mai: "Nhìn con dâu nhà người ta kia kìa, mua cho mẹ món quà 3 triệu, 5 triệu, đằng này về làm dâu lâu rồi mà keo kiệt mua giày hàng đểu cho mẹ".

Tôi tức giận lắm nhưng không nói gì. Tôi thực sự không hiểu tôi đã làm sai ở đâu. Đây là tấm lòng của tôi thì sao tính bằng giá trị tiền nong được. Trên đường về nhà, tôi kể chuyện với chồng và khóc sướt mướt. Hôm sau chồng cũng gọi điện về quê bảo mẹ không nên như thế, rồi mẹ chồng gọi điện làm hòa với tôi nhưng trong lòng tôi vẫn bị tổn thương lắm!

(minhthu...gmail.com)

Theo Vietnamnet


Tâm Sự Đêm Khuya

mẹ chồng nàng dâu


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.