- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Ly hôn rồi chúng tôi vẫn sống chung nhà
Tôi đứng giữa khoảnh khắc nên giữ lại gia đình hay ly hôn. Tôi hoang mang giữa lòng tự trọng của mình với nụ cười của các con, kèm theo đó là nỗi sợ hãi của bản năng người mẹ.
Thắng đã từng là một người chồng tốt, vẫn luôn là người bố tốt của các con tôi. Chúng tôi yêu và lấy nhau được sự chúc phúc của cả hai bên gia đình, bạn bè. Ai cũng nói chúng tôi đẹp đôi.
Thắng đẹp trai, ga lăng, công việc tốt. Tôi thì có tiếng xinh đẹp từ ngày còn trong trường đại học. Công việc kế toán ổn định, vui vẻ. Cuộc sống của chúng tôi trong những năm đầu hôn nhân êm đềm hạnh phúc, hoặc ít nhất là tôi cảm thấy thế.
Tôi đã toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhưng vẫn nhận được sự phản bội đau đớn (Ảnh minh họa: ajbstevens).
Sau khi lấy chồng, tôi toàn tâm toàn ý lo cho chồng con. Một đứa ra đời, rồi 2 đứa, tôi bỏ mọi cuộc vui chơi với bạn bè. Kể cả những dịp anh chị em cơ quan rủ nhau đi ăn uống, tôi cũng hiếm khi tham gia.
Con đường duy nhất tôi muốn đi mỗi ngày chính là quãng đường đi từ nhà đến cơ quan, ra chợ rồi lại về nhà.
Sáng dậy sớm lo bữa sáng cho 3 bố con, quấy quả đưa con đến trường, chiều về đi chợ, nấu cơm, quét dọn, trước khi đi ngủ còn cố thức là quần áo cho anh thật phẳng phiu. Tôi muốn anh nghĩ tôi là người vợ hoàn hảo, rằng anh đã không nhầm khi cưới được tôi.
Anh cũng có nhiều ưu điểm. Biết chơi đùa với các con trong lúc tôi dọn dẹp, không nhậu nhẹt bài bạc, biết kiếm tiền và đưa vợ giữ, cho vợ quyết hết từ mua xe, sửa nhà đến sửa cái bóng điện hỏng, rồi chọn trường cho con anh cũng không có ý kiến.
Tôi chiều chuộng anh, mua cho anh từng cái quần cái áo. Ra ngoài, nhìn anh rất trẻ trung và đẹp trai. Cuộc sống của chúng tôi êm đềm, vui vẻ và không có mâu thuẫn gì đáng kể.
Tôi cứ hài lòng sống một cuộc đời như thế mà quên không nhận ra lâu lắm rồi anh không hỏi tôi có mệt không, lâu lắm rồi anh không đặt giúp tôi nồi cơm, quấy cho con nồi cháo. Mỗi tối về anh ôm điện thoại nhiều hơn...
Cho tới một ngày, tôi nhìn thấy xe anh đi phía trước. Anh đi xe song song với một cô gái. Họ mỗi người một xe nhưng quay sang nhau nói chuyện rất vui vẻ. Linh tính thế nào tôi cứ lặng lẽ theo sau. Tôi choáng váng khi họ đưa nhau vào nhà nghỉ. Dừng xe lại giữa đường, cứ thế tôi đứng khóc. Mãi sau, nhớ ra còn các con đợi ở nhà, tôi lầm lũi về nấu cơm, tắm cho con, cho chúng ăn như một cái máy.
Rồi anh cũng về, vẫn bình thản như mọi khi, ôm các con, trêu đùa chúng và nhắn tin. Anh còn không nhận ra tôi có gì khác lạ, không nhìn ra cặp mắt sưng húp vì nước mắt của tôi. Giờ tôi mới để ý, hóa ra lúc nhắn tin anh cười rất nhiều.
Sau đó, chúng tôi cũng nói chuyện. Cuộc nói chuyện không dài như tôi tưởng. Vì tôi mải khóc, cứ nói vài câu lại khóc nấc lên, chẳng nói được câu nào chua cay sâu sắc hòng khiến anh phải suy ngẫm hay đau lòng. Anh thì chẳng buồn chối cãi, chẳng thèm có một câu dối trá an ủi vuốt ve nào.
Những ngày sau đó là một chuỗi nặng nề câm nín, chúng tôi không ai nói với ai câu nào. Người ta gọi tình trạng này là ly thân phải ko?
Tôi vẫn lặng lẽ nấu cơm, dọn nhà, cho các con ăn và làm việc. Bọn trẻ cũng nhận ra không khí mới của gia đình. Chúng ngoan hơn, nghe lời hơn nhưng cũng lặng lẽ hơn. Anh thì công khai về muộn, có hôm đi thâu đêm, cũng không thèm gọi điện mặc dù biết tôi có nấu cơm phần.
Chúng tôi ly thân được 3 tháng. Một ngày anh nói: "Em định diễn cảnh này đến bao giờ? Anh chán lắm rồi. Anh không định bỏ em nhưng anh không bỏ cô ấy. Nếu vẫn muốn sống cùng nhau thì em phải chấp nhận để anh yêu cô ấy".
Giọt nước tràn ly. Thật may lần này tôi không khóc nữa mặc dù trái tim vô cùng đau đớn. Cuối cùng tôi đã nhận ra, nếu cứ tiếp tục chạy theo chồng, tôi không còn là chính tôi nữa. Đã đến lúc phải quay về với mình, sống cuộc đời mà tôi không cần phải gồng mình lên, cố gắng làm vừa lòng chồng mỗi ngày, mỗi phút.
Tôi bảo: "Mình ly hôn đi".
Cả đêm đó tôi nằm suy nghĩ. Tôi sẽ sống một mình thế nào nếu không có anh. Tôi có xoay sở được không?. Liệu tôi có thể chịu đựng thêm nữa không? Hiện nay, mọi thứ đã đến giới hạn chưa, phá bỏ gia đình có phải tôi là người có lỗi?
Sau này tôi có hối hận không? Tôi có đẩy các con tôi vào cuộc sống thiếu thốn tình cảm của một gia đình trọn vẹn?...
Tôi cứ nằm như thế, cả đêm, hết khóc lại ngồi dậy ngắm mình qua gương. Tôi lôi giấy bút ra viết nhằm lấy lại quân bình trong lòng.
Đúng rồi, tôi phải đứng dậy, nhất định sẽ có một tôi tốt hơn bây giờ. Hít một hơi thật sâu, tôi hì hục viết đơn ly hôn. Thứ duy nhất lúc này cứu vãn tự trọng chính là tôi phải dứt khoát, chủ động ly hôn.
Khi đọc đơn ly hôn tôi viết, anh có ngần ngừ rất lâu mới thốt lên:
Em có cần phải làm đến vậy không?
Nhưng rồi anh vẫn ký. Chúng tôi chính thức không còn là vợ chồng. Nhưng… rất nhanh sau đó tôi biết mình có thai. Khi đơn ly hôn còn chưa có quyết định cuối cùng của tòa, tôi biết mình có thêm đứa con thứ 3 trong bụng.
Lúc này mọi khủng hoảng, điên cuồng đã bị bản năng thực tế của người phụ nữ, của một người mẹ lấn át. Đầu tôi nảy số rất nhanh. Tôi không thể sĩ diện vác thân ra đi tay trắng để lại nhà cho cặp đôi kia. Tôi không thể cho anh ta nhởn nhơ rảnh tay rũ bỏ 3 đứa con tôi được.
Tôi lạnh lùng thông báo:
- Vì anh là người có lỗi nên nhà này không chia đôi được. Em và các con sẽ ở đây. Anh lo chu cấp cho Na (tên đứa con đầu của tôi), còn em nuôi Bống. Anh cứ ở lại đây đến khi nào anh tìm được nhà mới.
Tôi cũng chẳng buồn nói cho anh biết chuyện tôi đang mang thai đứa con của anh. Nói xong câu đó tôi quay ngoắt bước đi, không cho anh cơ hội để nghĩ hay phản đối.
Vậy là ly hôn rồi chúng tôi vẫn sống chung nhà.
Theo Dân trí
-
Tâm sự1 giờ trướcNgười chồng mà tôi hết mực yêu thương, chiều chuộng lại có ngày khiến cho tôi khổ sở như thế này.
-
Tâm sự6 giờ trướcEm vô cùng áy náy, mỗi lần gặp cháu lại thấy ngại ngùng. Em không biết nên chọn quà gì tặng cháu cho tương xứng...
-
Chứng kiến cảnh con gái bị bố chồng chèn ép, bố đẻ tôi đã làm một việc khiến cả nhà thông gia bẽ mặtTâm sự10 giờ trướcThấy con gái bị bố chồng chèn ép, bố đẻ tôi làm ngay một việc khiến nhà thông gia bẽ mặt phải rối rít xin lỗi.
-
Tâm sự15 giờ trướcBạn trai tôi thường xuyên "đốt tiền" vào những trò cá cược đỏ đen trên mạng, không ít lần tôi phải đi trả nợ thay cho anh ta. Dù tôi đã nhiều lần chia tay nhưng bạn trai liên tục níu kéo, thậm chí dọa dẫm khiến tôi không thể dứt khoát.
-
Tâm sự1 ngày trướcNghe xong những lời bạn của chồng nói, tai tôi như ù đi, chân run không đứng vững.
-
Tâm sự1 ngày trướcBố cô không may mắc bệnh trọng và đã qua đời hồi đầu năm. Mọi thứ đến quá nhanh, quá đột ngột làm cho nỗi đau, sự hẫng hụt của mẹ con cô mỗi ngày mở rộng ra mãi.
-
Tâm sự1 ngày trướcĐọc tờ giấy được chuẩn bị kỹ càng về nội dung, câu từ mà tôi suýt ngất vì sốc.
-
Tâm sự1 ngày trướcôi bất ngờ nhận ra người mà mấy tháng qua đã quan tâm, chu đáo với hai mẹ con.
-
Tâm sự2 ngày trướcTôi rất được mẹ chồng yêu mến chiều chuộng, nhưng gần đây bà lại tỏ thái độ khó chịu.
-
Tâm sự2 ngày trướcCháu đã vào đại học, đã có rung động với bạn gái. Nhưng cháu thực sự không dám yêu vì sợ đưa bạn gái về nhà, một là bạn ấy "chạy mất dép", hai là bạn ấy bị mẹ "đồng hoá"...
-
Tâm sự2 ngày trướcNăm nay cô 32 tuổi. Mấy năm nay, cô luôn bị người nhà hối thúc việc tìm hiểu, yêu đương, xây dựng gia đình...
-
Tâm sự3 ngày trướcChồng ngoại tình khiến tôi suy sụp, nhưng thất vọng hơn là cách hành xử của anh ta khi bị vợ biết chuyện.
-
Tâm sự3 ngày trướcVợ chồng chúng tôi cứ bị kẹt giữa một bên là mong muốn con vươn xa, một bên mong các con không rời khỏi vòng tay của mình.