Nhìn mấy nguời đàn bànanh nọc hùng hổ lao vào đánh đập, túm tóc, tát liên tiếp vào Huệ, Cường khôngđành lòng nổi. Anh vội bước tới ngăn cản vụ đánh ghen tàn nhẫn ấy để bảo vệ Huệ- người phụ nữ đã từng là vợ anh.

Ngồi trước Cường trong căn nhà đãtừng là tổ ấm hạnh phúc của hai người, Huệ cúi gằm mặt giấu đi những giọt nướcmắt tủi hổ. Cu Nam thấy mẹ về, ngồi xà vào lòng mẹ. Trước câu hỏi ngô nghê củacon, cả Huệ và Cường đều thấy thật xót xa: “Có phải tại mẹ xa bố không có ai bảovệ nên bị người ta bắt nạt phải không? Mặt mẹ sưng vù lên rồi nè?”.

Tình không trở lại
 

Những gì mà Huệ nhận đượcngày hôm nay đều do chính cô lựa chọn lấy. Huệ đã tự mình rời bỏ tổ ấm,ruồng rẫy niềm hạnh phúc bên người chồng mà cô chê bai: “Anh vừa nghèolại vừa khô khan, em không thể chôn vùi những năm tháng trẻ trung củacuộc đời trong cảnh sống như thế này được”. Huệ viết đơn ly hôn ngay sauđó và để lại đứa con 4 tuổi cho Cường để theo một người đàn ông mà côngưỡng mộ.

Cường đã từng hận người vợ bộibạc ấy vô cùng bởi lẽ anh rất yêu Huệ nhưng cô lại phũ phàng vất bỏ tất cả đểchạy theo cuộc tình phù phiếm. Nhưng ngày hôm nay gặp lại Huệ trong hoàn cảnh ấyanh không thể nào làm ngơ. Huệ “cặp” với một người đã có vợ. Sự dạn dày tìnhtrường của hắn khiến Huệ mê mệt, bất chấp tất cả để lao vào dù biết đó là mộtcuộc tình đi ngược với đạo đức. Cô tự tin rằng cô sẽ có được anh ta, rằng anh tasẽ bỏ vợ để lấy mình. Nhưng kết cục là sau nhiều lần hứa hươu, hứa vượn khôngthành, hắn mất hút khi vợ biết chuyện. Ả ta cùng mấy chị em thân thiết của ả tớitìm Huệ mà dằn mặt “kẻ cướp chồng”.

Huệ bình tâm trở lại, cô đưa mắtnhìn khắp căn nhà quen thuộc. Mọi thứ đã đổi khác đi rất nhiều. Những tiện nghicho cuộc sống đã được sắm đầy đủ. Nhìn căn nhà bất giác cô cảm thấy sự nuối tiếctrào lên trong lòng. Huệ khẽ cất tiếng nói phá tan đi bầu không khí yên lặng đếnđáng sợ: “Mấy năm qua hình như anh đã thành đạt hơn nhiều rồi?”. Cường tránhnhìn vào mắt Huệ, anh đứng dậy quay lưng lại phía cô nói bằng giọng đầy oán hận:“Phải, nhờ em cả đấy”.

Sau câu nói của Cường, Huệ lạicúi gằm mặt xuống. Thấy mình hơi quá khi có thái độ như vậy vào lúc này, Cườngquay lại nhìn Huệ bằng ánh mắt đầy ái ngại. Chiếc áo cô mặc xộc xệch, 2 chiếccúc bị bật tung ra do vụ ẩu đả khi nãy, gương mặt thì tím bầm và sưng vù lên.Cường bỗng thấy trái tim mình xót xa: “Tốt nhất giờ em nên ở lại đây vài hôm,đừng quay về phòng trọ cũ nữa. Anh nghĩ họ sẽ tìm đến đấy. Anh sẽ tìm cho em mộtphòng trọ khác rồi chuyển”. Chẳng còn sự lựa chọn nào khác, Huệ đành lặng lẽ gậtđầu chấp thuận.

Cường ra ngoài mua cho Huệ ít đồdùng cá nhân, Huệ ở lại căn nhà với con. Bé Nam ban nãy nghe bố giữ mẹ ở lại,hớn hở lắm: “Mẹ ở lại với con và bố luôn nhé. Lát bố về con sẽ bảo bố, bố sẽđồng ý thôi mà”. Cái viễn tưởng tươi đẹp mà con vẽ ra làm Huệ phút chốc cảm thấyấm lòng hơn rất nhiều. Cô mỉm cười hi vọng về một sự đoàn tụ có thể diễn ra.

Huệ đi lại khắp căn nhà. Một cảmgiác thân thuộc lắm nhưng Huệ nhận ra hình như ở khắp mọi nơi trong căn nhà đềucó bàn tay của một người phụ nữ nào đó. Nhìn những chiếc áo sơ mi phẳng phiutreo trên móc, hương thơm thoang thoảng, Huệ chưa kịp hỏi thì bé Nam đã tíu títkhoe: “Cô Lan bảo phải treo áo bố lên như thế mới không bị nhàu mẹ ạ”. Huệ đứngthất thần sau câu nói của con, cô hiểu có một sự đổi thay quá lớn, một sự đổithay vùi dập hi vọng về sự đoàn tụ của cô.

Tiếng mở cửa vang lên, nghĩ làCường về, Huệ cùng con chạy vội ra. Nhưng bước vào là một người phụ nữ khá trẻ.Cô ấy xách theo mấy túi đồ ăn, bé Nam thích thú reo lên: “A, cô Lan, con chàocô”.

Lan sững lại nhìn Huệ. Bộ dạng vàáo quần xộc xệch của Huệ làm Lan bối rối. Cô cười gượng rồi toan bước ra khỏicăn nhà sau khi để lại túi đồ nhưng Huệ vội vã ngăn lại: “Mong cô đừng hiểu lầm,tôi là mẹ cháu Nam. Tôi vừa bị tai nạn ở gần đây nên nhờ anh Cường giúp. Giờ tôicũng phải về, cô ở lại đi, anh Cường sắp về rồi đấy”.

Không đợi Lan đồng ý, Huệ dắt tayLan vào bàn. Huệ lấy mảnh giấy nhỏ ghi vội vài dòng: “Cảm ơn anh vì những gì anhđã làm cho em, nhưng em không thể ở lại. Em không muốn vì em mà một lần nữa anhkhông được hạnh phúc. Em thấy cô ấy là người tốt và anh cũng vậy. Chúc hai ngườihạnh phúc”.

Huệ lại một lần nữa ra đi. Cô đikhi mà một niềm hi vọng vừa mới nhen nhóm lên. Nhưng Huệ biết, đó là cái giá côphải chấp nhận sau sự sai lầm của đời mình, sẽ không thể nào có một cuộc tìnhtrở lại khi mà cô đã tự vứt nó đi.

Theo aFamily.vn