Tôi năm nay 35 tuổi, kết hôn được tám năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài khá yên ổn, nhưng bên trong lại luôn chất chứa những chuyện không ai muốn nhắc tới, mà phần lớn bắt nguồn từ cách cư xử của gia đình chồng.

Chiều hôm qua, khi đang họp ở công ty, điện thoại của tôi rung liên tục. Vì đang trong phần trình bày nên tôi chỉ tắt vội, không kịp xem ai gọi. Đến lúc nghỉ giải lao, tôi nhận được tin nhắn thoại từ em chồng, giọng điệu gấp gáp nhưng lại pha chút… mệnh lệnh. Cậu ấy thông báo mẹ chồng tôi bị gãy chân, đang nằm viện và yêu cầu tôi xin nghỉ để sang chăm sóc ngay.

Không phải tôi từ chối trách nhiệm. Nhưng cái cách Cậu ấy nói như thể chuyện chăm sóc mẹ chồng là mặc định phải thuộc về tôi, khiến tôi nghẹn lại. Từ trước đến nay, mỗi lần trong nhà có việc, họ luôn đẩy về phía tôi; còn khi chia phần lợi ích thì tôi lại bị coi như người ngoài.

Chiều hết giờ làm, tôi gọi cho chồng. Anh đang trên đường đến bệnh viện. Tôi chỉ nói một câu: Em sẽ sang, nhưng em không thể một mình gồng hết mọi việc được. Chồng tôi bảo để gặp rồi nói chuyện.

Bệnh viện đông, ồn, và có chút hỗn loạn. Mẹ chồng nằm trên giường bệnh, gương mặt nhăn nhó đau đớn. Điều khiến tôi khó chịu không phải là cảnh bà bị thương, mà là hình ảnh em chồng đang ngồi chễm chệ bên cạnh chơi game, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy bảo đã ngồi đó hơn hai tiếng, nhưng mẹ thì vẫn đang nhịn đói vì chưa có ai đi mua cháo.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy tội cho chính mình. Bao năm về làm dâu, tôi chưa từng tính toán. Lo cho mẹ chồng từng bữa ăn, từng viên thuốc. Vậy mà đến khi tôi vừa bước vào, em chồng liền lập tức trách móc tôi đến muộn, rồi đương nhiên giao phó trách nhiệm chăm sóc cho tôi.

Mẹ chồng tôi, dù đau đớn, vẫn lên tiếng bênh vực con trai. Bà bảo nó là đàn ông vụng về, còn tôi là phụ nữ, lại “quen chăm sóc bà rồi”, nên tôi chăm mẹ là hợp lý nhất. Tôi cười buồn. Có những thứ, nói mãi cũng vô ích vì người ta không muốn hiểu.

Tôi từ chối chăm mẹ chồng nằm viện liền bị em chồng mắng là bất hiếu lời nói của chồng khiến cả nhà im bặt
Ảnh minh họa

Tôi nói mình cũng phải đi làm. Nếu nghỉ nhiều sẽ bị trừ lương và phạt tiền, tôi không đủ sức cáng đáng hết nếu họ chỉ biết đứng nhìn. Vậy mà em chồng lập tức gằn giọng, bảo tôi tính toán, bất hiếu, rồi còn nói rằng nếu tôi không chăm mẹ thì cậu ấy sẽ kêu chồng tôi về dạy dỗ lại vợ.

Tôi đứng đó mà thấy chạnh lòng. Không phải vì những lời hỗn xược của em chồng, mà vì tôi muốn xem người đàn ông tôi đã chọn sẽ đứng về phía nào.

Chồng tôi bước vào đúng lúc ấy. Anh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đút cháo cho mẹ. Anh nói rõ: chăm mẹ là trách nhiệm của hai anh em, không phải của riêng vợ anh. Nếu không muốn thuê người chăm, cả hai phải thay phiên. Em chồng nghe đến chuyện góp tiền thì lập tức phản đối, nghe đến chuyện chăm mẹ thì lại càng không chịu.

Chồng tôi lúc đó lần đầu tiên thật sự nổi giận. Anh nói thẳng rằng bao lâu nay tôi lo liệu chuyện trong nhà, cả tiền viện phí hôm nay cũng tôi trả, nhưng mọi người chỉ biết mặc định tôi phải hy sinh. Anh bảo nếu còn thiên vị em trai thêm nữa thì anh cũng không thể tiếp tục chăm sóc kiểu đó được.

Vợ chồng tôi ra về trong im lặng. Khi gần đến nhà, anh nắm tay tôi, nói xin lỗi vì để tôi phải chịu ấm ức. Tôi nói với anh rằng tôi không trách ai cả, chỉ không hiểu tại sao người ta lại coi sự nhẫn nhịn của tôi là điều hiển nhiên.

Ngày hôm sau trở lại bệnh viện, em chồng đã thay đổi thái độ. Có thể không tự nguyện nhưng ít nhất cậu ấy biết phải làm phần việc của mình. Mẹ chồng cũng không dám trách tôi thêm lời nào.

Người ta nói: trong một gia đình, thái độ của người chồng quyết định sự an yên của người vợ không sai mọi người ạ. Chỉ cần chồng biết đúng – sai, thì những người muốn gây khó dễ cũng chẳng thể làm gì.

Câu chuyện của tôi không có cao trào kịch tính. Chỉ là một lát cắt rất đời. Nhưng tôi muốn nói điều này với những ai đang làm dâu, làm vợ: khi người ta dùng đạo đức để ép bạn hy sinh, bạn hãy đứng lên bảo vệ ranh giới của mình. Hiếu thảo là tình cảm chân thành, không phải nghĩa vụ phải gánh thay người khác.

Còn bạn, nếu trong nhà có người lớn tuổi bị ốm, bạn sẽ chọn cách chia việc thế nào? Ai cũng có phần hay sẽ mặc định một người phải gánh hết?

Theo Thương Trường