Căn nhà nhỏ nằm cuối con ngõ yên tĩnh, giờ chỉ còn lại mình tôi với mấy chậu hoa cúc trước hiên. Ngày xưa, tiếng cười, tiếng chân con gái rộn ràng mỗi sáng chủ nhật là thứ khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn là một người mẹ đúng nghĩa. Từ khi con lấy chồng, nhà cửa bỗng rộng ra, nhưng lòng tôi thì co lại. Con ở cách tôi chỉ có mười mấy cây số thôi, chẳng xa xôi gì, nhưng mỗi lần gặp nhau lại phải chờ đến cuối tuần. Tôi quen rồi cái cảm giác thứ Bảy là ngày có hy vọng, còn Chủ nhật chiều là lúc thấy lòng trống rỗng.

Ngày thường tôi vẫn dọn dẹp, nấu nướng, xem tivi cho có tiếng người. Nhưng đến cuối tuần, tự nhiên tay chân lại sốt ruột. Tôi cứ nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra ngõ. Mỗi khi nghe tiếng xe máy dừng, tim tôi lại khẽ giật mình có phải con về không? Có hôm mừng hụt đến ba lần vì chỉ là hàng xóm ghé qua, hay người giao gas đến thay bình. Cảm giác chờ con gái về với tôi vừa ngọt vừa đau.

Con gái tôi vốn tình cảm, nhưng từ ngày có gia đình, mọi thứ đều thay đổi. Tôi biết nó cũng bận chồng, con nhỏ, cơm nước, công việc. Tôi không trách, nhưng nỗi nhớ vẫn cứ dâng lên mỗi khi nhìn chiếc ghế trống cạnh bàn ăn. Cái ghế ấy, hồi con chưa lấy chồng, tối nào cũng có hai mẹ con ngồi ăn, vừa nhâm nhi vừa kể chuyện. Giờ chỉ còn tôi, và tiếng thìa chạm vào bát nghe buồn đến lạ.

Tuổi già sống lặng lẽ đến cuối tuần tôi chỉ mong đợi tiếng bước chân con
Ảnh minh họa.

Có lần, con nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi, tuần này con không về được, chồng con bận trực, con ở nhà trông bé.” Tôi cười, bảo: “Ừ, con cứ lo cho gia đình đi, mẹ ổn mà.” Nhưng khi cúp máy, nước mắt tôi lại chảy. Ổn cái gì đâu. Căn nhà yên ắng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy. Tôi cứ ngồi nhìn tấm ảnh con hồi nhỏ cô bé tóc ngắn, hay cười, hay giận dỗi. Tôi nhớ mùi tóc con thơm mùi nắng, nhớ cái cách nó hay nằm gác chân lên người tôi mỗi khi xem phim.

Hôm qua, trời đổ mưa, tôi vẫn nấu một nồi canh chua cá lóc món con thích nhất. Dù biết chắc nó không về, tôi vẫn làm. Tôi nấu như một thói quen, như thể cứ có món ấy thì con sẽ bất ngờ ghé qua. Nhưng đến tối, nồi canh nguội ngắt. Tôi ăn một mình, nuốt mà nghẹn. Mỗi muỗng canh lại là một kỷ niệm, một khoảng trống không ai lấp được.

Người ta nói mẹ sinh con là để con đi, đâu phải để giữ mãi bên mình. Tôi hiểu điều đó, nhưng không hiểu nổi vì sao nỗi nhớ lại cứ chực tràn ra, như con nước đầy mỗi cuối tuần. Tôi từng nghĩ khi con lớn, tôi sẽ thấy nhẹ lòng hơn, nhưng hóa ra, càng già, tim càng mềm. Có lần, tôi định chủ động sang thăm con, nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ mình làm phiền, sợ con đang bận, sợ người ta nghĩ tôi nhớ con đến mức không rời nổi. Thế là tôi lại thu mình trong bốn bức tường, chỉ lặng lẽ mở điện thoại xem ảnh cháu ngoại lớn lên từng ngày.

Hôm chủ nhật vừa rồi, con bất ngờ ghé qua. Tôi đang tưới cây, nghe tiếng gọi “Mẹ ơi!”, tim tôi như ngừng lại một nhịp. Tôi xoay người, nước trong bình tràn ra, ướt cả chân mà không thấy lạnh. Con đứng đó, áo trắng, tóc búi cao, cười tươi y như hồi còn con gái. Tôi chỉ kịp nói: “Về rồi hả con?” Câu nói ngắn mà nghe lòng ấm đến lạ. Hôm ấy, hai mẹ con ăn cơm cùng nhau, con kể chuyện công việc, chuyện cháu tập nói. Tôi cứ nghe, mà không dám ngắt lời, chỉ sợ nói thêm thì khoảnh khắc ấy trôi qua nhanh. Khi con về tôi đứng nhìn theo, cho đến khi bóng xe khuất hẳn ngoài đầu ngõ. Rồi lại yên lặng, như chưa từng có ai đến.

Tôi nhận ra cái cô đơn của tuổi già không phải là không có ai bên cạnh, mà là có người để thương nhưng chẳng thể giữ. Mỗi cuối tuần, tôi vẫn đếm từng bước chân con đến thăm, dù biết có tuần con bận không về. Tôi vẫn dọn dẹp nhà cửa, vẫn nấu canh chua, vẫn pha bình trà nóng như một nghi thức để chờ đợi. Bởi vì chỉ cần nghe tiếng xe dừng ngoài cổng, nghe tiếng gọi “Mẹ ơi!” vang lên là lòng tôi đủ ấm cho cả tuần sau.

 Theo Thương trường