Nỗi lòng của một đứa con lầm lỡ

Đàm Văn Trung cất tiếng hát khiến cả hội trường như vỡ òa trong những giọt nước mắt. Ngồi bên dưới, tôi đã thấy nhiều nữ phạm nhân đưa ống tay áo lau mắt. "Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé..."

Đàm Văn Trung cấttiếng hát khiến cả hội trường như vỡ òa trong những giọt nước mắt. Ngồi bêndưới, tôi đã thấy nhiều nữ phạm nhân đưa ống tay áo lau mắt. "Con đã về đây bênmẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từtấm bé..."

Lời ca cứ như cấtlên từ trong tận cùng của nỗi ân hận, xót xa của một đứa con lầm lỡ được Đàm VănTrung viết và thể hiện không chỉ cho mình mà cho tất cả những đứa con đã có quákhứ lầm lỡ như Trung. Đằng sau những lời ca ấy, là một câu chuyện đời rất buồn,được Trung kể lại giữa một chiều mưa. Nước mắt vì thế mà cũng chan hòa với nướcmưa mặn chát...

Vào tù và...mất vợ

"Tôi viết bài nàychính là để thể hiện nỗi lòng của tôi và tất cả các phạm nhân từng mắc tội vớicha mẹ. Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn..." - Đàm Văn Trung đã nóimột câu mở đầu cuộc trò chuyện với tôi như thế khi tôi nói, rất thích bài hát màđêm qua Trung đã thể hiện.

Nhìn Trung, dáng dấpthư sinh, gương mặt hiền lành, và đặc biệt là giọng hát cao, khỏe nhưng rất đỗitình cảm của Trung đã ám ảnh tôi khiến thật khó để tôi có thể nghĩ rằng cách đây7 năm, con người này đã mắc một cái tội rất đáng lên án, nhất là đối với mộtngười đàn ông, đó là tội buôn bán phụ nữ.

Nỗi lòng của một đứa con lầm lỡ
Phạm nhân Đàm Văn Trung trong một tiết mục tự biên tự diễn

Trung kể rằng, ngườicon gái mà Trung trực tiếp đứng ra môi giới để bán sang Trung Quốc thực chất làmột gái bán hoa. Làm lâu năm, nhan sắc không còn nữa nên lượng khách của cô tacứ vơi dần. Điều đó đồng nghĩa với việc số tiền kiếm được cũng ít đi.

Đúng lúc này, mộtngười bạn của Trung ở bên kia biên giới đang có nhu cầu tìm gái phục vụ trongmột nhà hàng. Anh ta đã nhờ Trung săn hàng giúp mình. Vì đã từng có "quan hệ"với cô gái kia nên Trung không ngần ngại hỏi thẳng cô ta. Tất nhiên, muốn cô tađồng ý, Trung đã vẽ ra một tương lai khá sáng sủa và nhàn hạ

Và màn kịch hoàn hảoTrung vẽ ra đã khiến cô gái này mờ mắt, nào là cứ sang đó đi, chưa tính tiếpkhách thì lương cứng cũng đã được 5 triệu một tháng và "nếu không thấy thíchhoặc thấy không thỏa đáng thì lại về". Nghe Trung nói vậy, cô ta tin và đồng ýngay. Cá đã cắn câu. Trung điện thoại cho bạn bên Trung Quốc về đón "hàng". Haingày sau gã bạn này có mặt ở biên giới để đưa cô gái đi.

"Thời gian đầu khicô ta mới sang, em và cô ta vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau, nhưng một thờigian sau thì em mất liên lạc với cô ấy”. Tưởng thế là êm chuyện. Không ngờ trongmột đợt Công an nước bạn truy quét ổ mại dâm của nhà hàng, nơi cô gái kia đang"làm việc", cô ta bị bắt và được đưa về Việt Nam. Khi bị Công an hỏi, cô gái nàyđã khai ra người lừa mình sang đó là Đàm Văn Trung và làm đơn tố cáo Trung tớicơ quan Công an đã lừa gạt, bán cô ta sang biên giới.

Trung bị bắt đúngthời điểm chỉ vừa cưới vợ được 3 tháng. Cô vợ trẻ bị sốc không khóc nổi, côkhông ngờ chồng mình lại có mối quan hệ phức tạp như vậy và cái án 7 năm tùchồng cô phải trả nợ pháp luật đã khiến một người phụ nữ trẻ như cô thấy cuộcđời như lao vào ngõ cụt.

"Ngày vợ em vào thămem ở trại tạm giam, em nói với cô ấy là thôi em đừng chờ anh nữa, làm vợ mộtthằng tù thì chịu nhiều điều tiếng khổ sở lắm, rồi sống một thân một mình vò võđợi chồng khác nào chôn vùi tuổi thanh xuân. Em nói thì nói vậy thôi chứ vẫnmong cô ấy đợi chờ em vì bọn em đã vượt qua bao nhiêu rào cản để đến được vớinhau. Đúng như em mong muốn, cô ấy khóc và quả quyết sẽ đợi em về. Thậm chí côấy còn hỏi em là có thể đăng ký kết hôn với người đang chấp hành án trong tùkhông, bởi em cưới cô ấy nhưng chưa đăng ký kết hôn. Em xúc động lắm và cũngthấy yên lòng vì có một người vợ chung tình".

Nghe vợ quả quyếtnhư vậy, Trung như được tiếp thêm sức mạnh, 7 năm quả là dài nhưng cũng thậtngắn nếu con người ta có niềm tin để sống và hy vọng. Nhưng cuộc đời đôi khi lànhững trò đùa dai dẳng, cô vợ trẻ của Trung chỉ lên thăm anh ta trong thời gianở trại tạm giam, còn khi chuyển về thụ án ở Trại giam Phú Sơn 4, không một lầnnào người vợ này tới thăm.

Một lần, nhận đượcbức thư của vợ gửi vào, Trung hồi hộp, run rẩy bóc thư ra xem. Nhưng Trung đãchết lặng ngay sau đó, bởi đó không phải là một lá thư động viên, cũng khôngphải là những dòng giải thích lý do vì sao cô ấy không xuống thăm Trung. Vỏn vẹnvài chữ viết nguệch ngoạc: "Em không thể đợi anh được nữa. Đừng trách em!".

Dù tin vào tình yêucủa người con gái mà Trung đã vượt qua rất nhiều khó khăn để cưới được cô nhưngTrung vẫn linh cảm rồi cái ngày này sẽ đến. Song không bao giờ Trung nghĩ nó lạiđến nhanh và đột ngột đến thế. Kể từ khi đó Đàm Văn Trung biến thành con ngườikhác hẳn, ngang tàng, đôi khi còn tỏ ra lì lợm.

Có những đêm, nhìnbạn tù xung quanh say ngủ từ lúc nào nhưng con mắt anh ta vẫn mở chong chong.Trung bảo, anh không dám trách người vợ trẻ, nhưng giá như cô có thể hy sinh vìanh ta một chút nữa thì cuộc đời này, ngàn lần anh ta phải ghi xương khắc cốt.

"Nếu còn mẹ,xin đừng làm mẹ khóc"

"Con đã về đây bênmẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từtấm bé. Về với lời ru à ơi, à ơi. Con đã nhận ra dáng mẹ từ xa. Xiêu xiêu gánhrau trĩu nặng vai gầy. Giọt mồ hôi nuôi tôi từ tấm bé. Quặn thắt lời ru lơi lảcánh cò. À ơi, ơi à ơi". Trong dịp ân xá mồng 2/9 vừa qua, nhiều phạm nhân trongtrại đã cố gắng phấn đấu để có được may mắn là sớm trở về đoàn tụ với gia đình.

Đàm Văn Trung tựnhận mình không có được niềm vui đó bởi vì chán nản nên Trung chưa thực sự cảitạo tốt. Song chính không khí tưng bừng, hân hoan của nhiều anh em khác đã lànguồn động lực, tạo nên sự khát khao trong lòng Trung và cảm giác như chính mìnhđang có được cái may mắn đó vậy. Và trong một đêm không ngủ, Trung đã viết nênca khúc "Về với lời ru" và được đánh giá cao trong đêm diễn "Tiếng hát tình đời"được tổ chức ở Trại giam Phú Sơn 4.

Nhà có 5 anh chị em.Ai cũng có gia đình riêng của mình nên chẳng thể có thời gian mà xuống thămTrung. Trung cứ tự an ủi mình thế. Là con út trong gia đình nên Trung được mẹyêu thương và quan tâm nhiều lắm. Bà rất muốn một lần vào trại giam thăm connhưng vì say xe, đường sá xa xôi, hơn nữa lại tuổi cao sức yếu nên bà đã khôngthực hiện được ý định đó.

"Mỗi lần nghĩ đến mẹlà một lần trái tim em quặn thắt nỗi đau. Khoảng hơn một năm sau ngày em bị bắt,mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng. Ra đi mà lòng bà không hề thanh thản vì khôngthể gặp được đứa con trai út. Gia đình không ai báo tin đó cho em thế nên dù mẹmất đã được vài tháng trước đó mà em vẫn không hề hay biết gì". Chỉ đến khi mộtngười anh em chơi với nhau ngoài xã hội vào thăm Trung, anh ta nói Trung mới haybiết.

Trung bảo thật khóđể nói được cảm giác của anh ta lúc đó. Mất mát, đau đớn và hối hận đến tộtcùng. Mẹ - người duy nhất mà Trung có thể bấu víu về tinh thần, điểm tựa duynhất của anh ta khi được về lại xã hội giờ đã không còn nữa. Một điều đơn giảnnhất là về chịu tang mẹ Trung cũng không thể làm được. Còn gì bất hạnh hơn thế?Chiều mưa Phú Sơn, những giọt nước mắt của một người đàn ông khóc mẹ dường nhưcũng khiến người đối diện thấy chạnh lòng.

Quả là đối với bậcsinh thành thì mọi đứa con dù trưởng thành đến đâu cũng vẫn là bé bỏng. Còn mẹ,Trung sẽ còn có chốn đi về. Giờ mẹ mất, Trung thấy mình bơ vơ, lạc lõng trongcuộc đời này. Anh em thì mỗi người một phận. Bằng chứng là họ đã không lên thămTrung kể từ ngày anh ta bị bắt cho tới hôm nay khi mà Trung đã sắp mãn hạn tù.Vừa mặc cảm, vừa tự ti lại thêm một chút tự ái, Trung đã không liên lạc gì vớigia đình kể từ khi đó.

Trung bảo nếu mìnhđi học đại học, hay đi làm mà cần sự giúp đỡ thì cũng không ngại, đằng này mìnhlại đi tù. Mình có tội thì mình phải chịu, khỏi cần liên lụy đến ai. Nghe thìtưởng là bất mãn nhưng tôi hiểu, Trung đã thực sự thất vọng và không còn niềmtin có thể trông chờ gì vào sự giúp đỡ của những người anh em ruột thịt tronggia đình.

Người duy nhất màTrung có thể thấy nhẹ lòng mỗi khi nghĩ đến, đó là người mẹ đã mất của anh ta."Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn" - Trung nhắc lại câu ấy trongnhững phút cuối trò chuyện cùng tôi. Mẹ thì chỉ có một, ai cũng hiểu điều ấy.

Những đứa con đangcòn mẹ - đó là một hạnh phúc lớn lao nhưng không phải ai cũng nhận thấy. Trungđã tìm về bên người mẹ yêu thương của mình bằng những câu hát thực sự xúc động.Đó cũng là một cách để anh ta níu giữ hình bóng người mẹ để làm điểm tựa trongnhững ngày tháng tiếp theo.

Theo An ninhthế giới



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.