Nhưng không ai ngờ rằng, phút cuối cùng của buổi họp lớp lại trở thành cú "quay xe" khiến cả lớp phải nhìn ông bằng con mắt khác.

Chỉ một câu nói trong buổi họp lớp, người đàn ông bị đẩy vào thế bị xem thường

Ông Triệu Hưng (51 tuổi, Trung Quốc) từng là học sinh có thành tích nổi bật trong lớp. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước, thu nhập không cao nhưng ổn định và có phúc lợi tốt.

Sự nghiệp của ông từng khá thuận buồm xuôi gió cho đến khi dịch bệnh năm 2020 khiến mọi thứ thay đổi.

Công ty tạm ngừng hoạt động, ông chỉ còn nhận được mức lương 2.000 NDT/tháng(khoảng 7,2 triệu đồng), một số tiền quá ít để trang trải sinh hoạt cho vợ chồng tuổi trung niên.

Sau nhiều đắn đo, ông quyết định nghỉ việc và tìm hướng đi mới. Ở tuổi U60, ông không dễ xin được công việc tương đương nên đành làm bảo vệ tại một công ty gần nhà với mức lương 4.000 NDT/tháng (khoảng 14 triệu đồng).

Nghe qua có vẻ khiêm tốn, nhưng công việc này cho ông thời gian nghỉ ngơi, chăm sóc gia đình và còn đủ để làm thêm những việc phụ kiếm thêm thu nhập. Cuộc sống của ông ổn định trở lại, không dư dả nhưng yên bình.

Buổi họp lớp "đắt giá" và những lời nói gây tổn thương

Một ngày nọ, ông nhận được lời mời họp lớp tại một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố. Dù biết chi phí không hề nhỏ, ông vẫn tham gia vì muốn gặp lại bạn cũ sau nhiều năm xa cách.

Bị cười nhạo khi họp lớp, ông bảo vệ ra về sớm, khoảnh khắc con trai ông đến đón khiến cả lớp 'đứng hình'- Ảnh 1.

Khi có người hỏi về công việc hiện tại của ông Triệu và ông trả lời rằng mình đang làm bảo vệ, sự yên ắng thoáng qua liền bị phá vỡ bởi những tiếng cười khúc khích, xen lẫn lời châm chọc. Ảnh minh họa

Ban đầu, buổi họp lớp diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người hỏi thăm nhau, ôn lại chuyện xưa.

Nhưng khi có người hỏi về công việc hiện tại của ông Triệu và ông trả lời rằng mình đang làm bảo vệ, sự yên ắng thoáng qua liền bị phá vỡ bởi những tiếng cười khúc khích, xen lẫn lời châm chọc:

"Cậu làm bảo vệ thật á?"

"Tưởng học giỏi thế giờ phải làm sếp lớn chứ!"

Những người từng học kém hơn ông, từng vay tiền ông thời đi học, nay lại ngồi mỉa mai ông chỉ vì nghề nghiệp hiện tại. Không ai nói ra trực tiếp, nhưng rõ ràng ông Triệu cảm nhận được ánh nhìn đánh giá, lời nói xem thường.

Dù có thể giải thích rằng mình vẫn sống ổn định, ông đã chọn im lặng. Trong danh sách trao đổi liên lạc hôm đó, không ai hỏi đến số điện thoại của ông.

Âm thầm rời buổi họp lớp, nhưng màn xuất hiện của con trai ông khiến cả lớp "đứng hình"

Bị tổn thương, ông Triệu lặng lẽ xin phép ra về sớm. Ông gọi điện cho con trai đến đón, nhưng vì là giờ cao điểm nên phải đợi khá lâu.

Trong lúc chờ đợi, một người bạn cũ tên Mã Mạnh Kiệt vẫn không ngừng trêu chọc: "Chưa có xe à? Để tôi gọi giúp chuyến nhé!"

Ngay lúc ấy, một chiếc xe mui trần sang trọng dừng lại trước khách sạn. Một chàng trai bước xuống, chào hỏi ông Triệu và mọi người với thái độ lễ phép.

Hóa ra, đó là con trai ông, người hiện đang điều hành công ty thương mại điện tử, có thu nhập cao và tự mua xe riêng trị giá hơn 1 triệu NDT.

Sự xuất hiện bất ngờ ấy khiến cả lớp lặng người. Không ai còn cười nhạo hay nói gì thêm. Người vừa lên tiếng mỉa mai ông Triệu cũng cúi đầu im lặng.

Họp lớp là nơi khoe khoang tiền của, con cái

Trên đường về, ông Triệu không hả hê vì đã "dạy cho họ một bài học", mà chỉ cảm thấy buồn.

Ông nhận ra, họp lớp không còn ý nghĩa nếu người ta đến chỉ để so đo địa vị, thu nhập, và cái mác nghề nghiệp.

Ở tuổi U60, ông hiểu rằng, điều quý giá không phải là sự hào nhoáng trước mặt người khác, mà là một cuộc sống bình yên, con cái hiếu thuận, và lòng không gợn chút tự ti.

Ông cũng tự hứa, từ nay về sau, nếu có họp lớp, ông sẽ chỉ chọn đi với những người thật lòng quý mến nhau, không vì danh tiếng, không vì so đo hơn thua, mà vì những ký ức chân thành thời áo trắng.

Theo Gia đình và Xã hội