Mẹ em dắt em đến nhà dì Hai, bảo cho em phụ dì việc nhà. Dì hất mặt nhìnem, thú thật là em ước gì có cái hố mà chui xuống để trốn cái ánh nhìn đó. Dìgật đầu bảo: "Chị cứ yên tâm mà về, để con bé đấy em nuôi". Lúc đó em mới mườilăm.
Dì ngọt ngào kêu: "Cứ xem đây nhưnhà mình, đừng ngại gì nghen cưng". Ngọt ngào nhưng em cứ thấy nó sắc nhọn kiểugì ấy. Em thấy sờ sợ. Mà em ghét cái từ "cưng" kinh khủng. Ai gọi em là "cưng"em cũng ghét, không biết tại sao.
Công việc của em là giặt đồ, launhà, rửa chén, nấu ăn. Dì không cho em đi chợ vì sợ em không quen đường. Là dìnói vậy. Khi mẹ em đến thăm, em kể lại, mẹ cau mặt: "A, cái con này gớm thật. Nósợ mày ăn bớt tiền nó nên không dám để mày đi chợ đây mà". Mẹ hỏi em: "Thế dì cócho tiền tiêu vặt không". Em cười cười: "Cả đời con có đi đâu ra khỏi nhà đâu màcần tiêu vặt mẹ". Là em nói cho mẹ an lòng thôi. Chứ em cũng cần một ít tiềnchứ, con gái mà.
Đôi khi đến "tháng" mà dì khôngcó nhà, em không biết làm sao cả. Em hoang mang, sợ lắm. Chẳng lẽ cứ để máu chảyròng như thế dưới mỗi bước chân mình đi. Rồi thì dượng đập em chết ấy chứ. Nênem cứ phải lấy cái áo cũ, cắt ra nhiều mảnh và thấm cho nó đỡ. Mà cái ấy của emnó thất thường lắm. Khi thì một tháng tròn, khi thì nửa tháng. Có khi hơn mộttháng rồi vẫn không thấy. Nên nhiều khi em chẳng biết đường nào mà lần. Tự nhiênthấy máu chảy, thế là em lại cuống lên. Có dì ở nhà thì đỡ hơn. Nhưng mà nhiềukhi em cũng ngại lắm. Cứ rón rén bên tấm cửa, chờ cho dượng đi ra, mà có lúcdượng không mặc cái gì trên người, đến là phát ngại. Em vào phòng, lí nhí, ấp aấp úng một hồi mới nói được. Mà dì cũng cáu, dì bảo em: "Con này mồm mày bị chóăn rồi hả, sao vào phòng không chịu gõ cửa". Thì em có nhớ đâu, tại em quên mất.Dì mở tủ, lấy ra cả gói và ném lại phía em: "Cho mày cả đấy, tao mới mua hômqua, có cánh và siêu mỏng hẳn hoi đấy. Khôn hồn thì đừng có làm phiền tao nữa,nghe không?". Mắt dì trợn ngược, em thấy lồng trắng nhiều hơn lồng đen, đến phátsợ.
Ở nhà dì được gần hai năm thì…embị đuổi. Không phải em lười nhác hay làm không tốt việc nhà mà bị đuổi đâu. Cũngkhông phải em ăn cắp ăn trộm gì cả. Chuyện là thế này…
Một hôm em lau chùi nhà tắm, đangkỳ cọ cái gương thì thấy một gương mặt cũng tương đối xinh trong gương. Em quaybật ra đằng sau xem là ai, nhưng mà không thấy ai cả. Em nghĩ không lẽ là mìnhthật sao? Em nhìn đi nhìn lại, rồi em thử làm những động tác khác nhau và quansát trong gương xem sao. Thì em thấy nó cũng làm những động tác y hệt như em.Ôi, em không tin được người trong gương kia lại chính là mình. Vì em thấy lạquá. Gương mặt em không còn mụn gớm ghiếc như trước. Sau này dì em bảo mày đãqua thời kỳ dậy thì thì nó hết chứ sao. Dì còn đế thêm một câu: "Người đâu màngu dễ sợ". Thì từ bé đến giờ em có nghe ai nói về dậy thì đâu. Em làm gì đượcđi học mà biết. Mấy chữ cái bập bẹ nhờ anh Ti nhà hàng xóm dạy em đánh vần. Maymà em còn biết đọc chút ít và biết viết được tên mình. Anh Ti dạy em từ thời cònnhỏ xíu. Lúc đó anh Ti còn hay dẫn em đi thả diều. Anh Ti còn bảo sau này lớnlên nhất định anh sẽ lấy bé Lọ làm vợ. Bé Lọ là tên anh Ti gọi em. Còn mẹ và dìthì cứ gọi em là con Tẹt. Giờ anh Ti đi du học rồi. Nhà anh Ti giàu lắm. Anh Tilại học giỏi nữa. Lúc em mới đến nhà dì ở, anh Ti có viết thư cho em, tổng cộnglà năm lá. Từ khi anh Ti nói mai anh đi du học ở Úc, thế là không có bức thư nàonữa. Mới đầu em cũng buồn lắm chứ. Nhưng rồi dần dần cũng quen. Là em nghĩ ramột cách thế này. Buổi sáng đi đổ rác, em cầm theo bức thư của anh Ti, bỏ vàohộp thư trước cổng nhà dì. Tối đến, em vờ như ra kiểm tra thư và lấy vào chiếcphong bì màu xanh lam có hai con chim bồ câu chụm đầu vào nhau. Lần nào anh Ticũng gửi bằng chiếc phong bì ấy. Anh Ti bảo anh thích màu xanh, vì nó bình yênnhư cảm giác mỗi lần anh được bên em. Và cái tên em cũng bình yên nữa. Em mớichợt nhớ ra tên mình là Thanh Bình. Ừ, cũng đẹp. Mà cũng có chữ bình nữa nên anhTi nói là bình yên. Mà hình như thanh cũng là màu xanh hay sao ấy. Tự nhiên emlại thấy thinh thích khi nghĩ về cái tên và cái phong bì của anh Ti. Em lại ngồimân mê ở góc bếp, là chỗ ngủ của em, và đánh vần từng chữ. Bức thư của anh Tidài ghê. Em phải đọc gần cả buổi tối mới xong đấy. Em phải chờ cho dì dượng đingủ rồi mới dám đọc. Mà em đọc bằng chiếc đèn pin, em trùm kín mền rồi bật đènpin đọc. Chứ em mà bật điện ấy à, dì dượng mà thấy, la em chết.
![]() |
Minh họa: Ngô Xuân Khôi. |
À quên, để em kể tiếp…Nhìn mình đẹp, em cũng thấy vui vui. Em chạy đi khoe với con bé hàngxóm, cũng làm người giúp việc. Vừa ra tới cửa thì thấy dượng đi làm về,em khoe luôn: "Dượng, dượng có thấy nay con dạo này có trắng trẻo hơnkhông dượng?". Dượng nhìn em cũng lâu lâu. Rồi dượng bảo em xoay mộtvòng dượng xem. Dượng gật đầu. Rồi dượng véo má em. Dượng sờ ngực em,dượng kêu chỗ này cũng đẹp hơn nữa. Dượng cười, mà cái điệu cười kiểu gìấy, em chẳng thích.
Tối hôm đó, lúc em đang ngủ thìdượng xuống. Dượng chui vào mền em. Em sắp la lên thì dượng bịt miệng em lại:"Suỵt, dượng đây, đừng la". Em chưa kịp nói gì thì dượng đã cắn vào môi em.Dượng còn cắn tai em nữa. Dượng cứ làm nhồn nhột nơi cổ em. Rồi dượng cởi hết đồem ra. Dượng mân mê ngực em, dượng còn ngậm nó, làm em cứ thấy tê tê, nhồn nhột,mà hình như cũng thấy thinh thích. Rồi em thấy mình ướt át. Em cứ như đang lơlửng trên mây. Dượng ghé vào tai em, bảo hãy ôm chặt lấy dượng. Em làm theo, rồikhông biết dượng làm cái gì mà bỗng nhiên em thấy đau như người mình bị xé đôi.Dượng ngậm môi em làm em không hét được.
Rồi em cũng thấy mệt, em ngủ lúcnào chẳng biết. Rồi em giật mình! Dượng kêu: "Tẹt, dậy mặc đồ vào mau". Dượng vớlấy bộ đồ rồi đi lên gác. Em dậy, bật chiếc đèn pin để mặc đồ. Thấy người mìnhđau ê ẩm. Đến sáng em gấp mùng mền thì thấy có máu dưới tấm ga trải trên nệm. Emkhông biết máu của em hay của dượng, nhỡ dượng mà bị thương, em chết chắc. Ngồiăn sáng, em cứ để ý xem người dượng có bị xây xước gì không. Em thấy dượng gườmmặt, sợ quá em không dám nhìn nữa.
Từ đó, thỉnh thoảng dượng lạixuống và lại lặp lại chuyện ấy. Dượng dặn em: "Không được nói gì với dì, nghechưa?". Em gật đầu. Nhưng mà rồi dì cũng biết. Chuyện là tối hôm đó, tự nhiênhai dượng cháu đang ngủ thì thấy chói mắt quá. Em bật dậy, dượng cũng bật dậy.Em thấy dì đang đứng chống nạnh: "Á à, dượng cháu nhà bay làm cái trò lăng loànnày hả. May mà hôm nay tao khát, xuống uống nước mới bắt quả tang nhé. Cái conranh này, mày được lắm". Dì chỉ tay vào mặt em. Em ngơ ngác. Rồi dì quay sangdượng. Dượng rối rít mặc đồ. Em thấy dượng mặc đồ trái, nghĩ buồn cười. Nhưng emchưa kịp cười thì dượng đã chạy lại bên dì: "Em, cái con Tẹt nó dụ dỗ anh. Nó rủrê anh đấy, chứ anh đâu…Ranh con còn không mau mặc đồ vào". Em nhìn xuống mìnhthì thấy đang trần như nhộng. Em khua tạm cái mền phủ lên người. Dì lại cầm tócem lôi, em thấy râm ran trên đầu, rồi thì không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, emthấy mình đang nằm ngoài bậc cửa. Dì vứt túi của em cái ịch xuống đất rồi hét:"Cút, cút khỏi cái nhà này". Em nhặt cái túi, rồi em đi vào bếp, lấy trong góctủ ra mấy lá thư của anh Ti. Em cúi chào dì dượng rồi đi.
Em biết là mình phải cút khỏi cáinhà này, chứ chưa biết sẽ cút đi đâu. Em sang chào con bạn hàng xóm, kể qua loacho nó nghe. Nó hơn em ba tuổi, nhưng nheo nhóc, còi cọc, còn nhỏ hơn em, nên emkhông gọi nó bằng chị. Nó chảy nước mắt, móc trong túi ra mấy tờ tiền đưa choem. Nó bảo: "Thôi bà ra bắt xe về quê với mẹ. Khi nào đó quay lại đây tìm tui,hai đứa mình đi mần ăn". Em gật đầu, thấy nó khóc nên cũng khóc theo.
Thế là em bị đuổi…
Em ra ga bắt xe về quê. Thằng lơxe đuổi em xuống, nó kêu không có tiền cũng bày đặt đi xe. Xe đi rồi em mới sựcnhớ, nó cầm của em mấy tờ tiền, chưa trả lại. Em chạy theo, cố gọi, nhưng chiếcxe phóng nhanh quá, nó đi mất rồi. Em đứng thở một lúc rồi ngồi nghỉ bên lềđường. Tự nhiên nước mắt em chảy. Em không biết nên làm gì bây giờ. Bụng kêu ộcộc. Em đói. Nước mắt em cứ chảy mãi. Em ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy đi. Quamột quán phở, mùi thơm nức lên tận mũi. Cái bụng em lại sôi ùng ục. Rồi em nhìnthấy một tấm bảng treo bên góc. Em đánh vần. Chữ cũng đẹp nên không khó đọc lắm.Trên bảng viết cần người rửa bát. Em đánh bạo vào hỏi. Bà chủ nhìn em. Mặt bàchủ hồng hào, môi đỏ. Bà gật đầu rồi bảo con bé, cũng gần bằng em, đang lau bànngoài kia mang cho em bát phở. Bà bảo em ăn đi rồi cất đồ, ra phụ cô kia rửabát.
Công việc rửa bát em làm quen rồinên rất dễ dàng và làm nhanh nữa. Em được bà chủ khen là khéo léo. Làm ở đâyđược khoảng một tuần thì có một chị ra giếng rửa tay rồi quay sang bắt chuyệnvới em. Chị hỏi em trước đây đã làm ở đâu chưa. Em kêu em giúp việc cho dì nhưnggiờ không làm nữa, xin làm ở đây. Chị ấy hỏi em cũng nhiều, về công việc em từnglàm ở nhà dì, về chỗ ở của em hiện nay…nhiều lắm, em không nhớ hết. Rồi chị hỏiem có muốn về ở với chị không, giúp chị quét dọn, làm mấy công việc vặt. Em đượcở lại đó luôn, và một tháng chị trả em triệu rưỡi. Em mừng quá, gật đầu. Cótiền, em gửi về quê cho mẹ, rồi em tìm con bạn trả lại nữa. Nghĩ lại thấy vui.Chị dắt em ra nói chuyện với bà chủ rồi đưa em về.
Thế là em có công việc mới. Cóchỗ ở mới. Em có một căn phòng riêng, có thể nhìn ra vườn. Có những hôm khôngngủ được, em mở cửa sổ và nhìn mông lung. Trăng như cái bánh đa tròn vành vạnh.Em ngồi đếm sao, nhiều lắm. Em cứ đếm rồi lại quên. Có khi đếm đến một nghìn emphải dừng lại vì không biết con số tiếp theo. Ngày xưa anh Ti chỉ dạy em đếm đếnmột nghìn thôi. Rồi bỗng dưng em nhớ đến anh Ti. Nhớ lắm. Em lôi mấy bức thư củaanh Ti ra đọc lại. Ở đây em được đọc thoải mái bằng đèn điện chứ không phải trùmmền và đọc bằng đèn pin như ở nhà dì.
"Bé Lọ nhớ chờ anh nhé. Nhất địnhsau này anh sẽ lấy em làm vợ. Bây giờ anh qua bên kia học tiếp, sau này trở vềgây dựng sự nghiệp và sẽ lo cho bé Lọ có cuộc sống đủ đầy. Bé Lọ phải ngoan vànhớ chờ anh Ti nhé. À, mà quên, sau này không được gọi anh là anh Ti nữa nhé.Anh là Thanh Minh, còn em là Thanh Bình, tên chúng mình ghép lại là Bình MinhXanh đó. Tương lai của chúng mình cũng sẽ tươi sáng và đầy hy vọng như màu xanhcủa bình minh đó, bé Lọ biết không? Những điều anh nói chắc bé Lọ khó hiểu lắmnhỉ? Mà thôi, bé Lọ chỉ cần ngoan ngoãn và nhớ chờ anh về là được…".
Đúng là khó hiểu. Em đọc đi đọclại mãi mà vẫn thấy khó hiểu. Nhưng mà anh Ti nói chỉ cần em ngoan ngoãn và chờanh Ti về. Thì từ trước giờ em vẫn luôn ngoan ngoãn mà. Em có cãi lời ai đâu. Cómảng chơi đâu.
Chị hài lòng về em lắm. Chị khenem chăm chỉ và ngoan ngoãn. Chị còn khen em khéo chăm trẻ nữa. Ấy là vì thằng cuBin nhà chị rất quý em. Suốt ngày hai cô cháu chơi với nhau. Cu Bin ngoan lắm.Có nhiều đêm cu Bin khóc, đòi ngủ cùng em, thế là chị kêu em sang ngủ cùng chịvà cu Bin luôn. Ở đây em thích lắm. Em được tự do, thoải mái, chứ không như ởnhà dì. Chị còn cho em tiền tiêu vặt. Thi thoảng chị lại mua cho em cái áo, đôidép. Chị bảo chị xem em như em gái chứ không phải như một đứa ô sin. Sao mà emcứ có cảm giác ấm áp, vui vui. Nhưng mà…nhưng mà em lại bị đuổi. Mà không, khôngphải bị đuổi, mà là em bỏ đi.
Về nhà chị được gần một tháng. Emcũng không hỏi chị sao không thấy ba của cu Bin đâu cả. Em vốn là người ít tòmò. Rồi một hôm, chị đi làm chưa về, em và cu Bin đang chơi trò cưỡi ngựa thìnghe tiếng chuông cửa kêu. Em chạy ra mở cửa. Đó là một người đàn ông cao to. Emchưa kịp nhìn kỹ thì cu Bin trong nhà chạy ù ra, miệng toe toét gọi "Ba, ba".Rồi cu Bin xoay tròn trên không, hai cánh tay ôm chặt lấy người vừa gọi là ba.Người đàn ông lạ thơm má, thơm trán rồi bế cu Bin vào nhà. Anh ấy lôi ra nhiềuđồ chơi bày lên bàn, bảo quà của con trai ba đây. Mãi đến giờ anh ấy mới nhìnthấy và chú ý đến em. Anh ấy nhìn em, ánh nhìn quen quen và sờ sợ, giống ánhnhìn của dượng khi em hỏi dượng có thấy nay con trắng trẻo hơn không. Tự nhiênem sởn gai ốc. Cảm giác ớn lạnh chạy dài sống lưng. Thấy ba nhìn em lâu, cu Binrối rít: "Chị Bình đó ba. Chị Bình của Bin đấy". Em cúi đầu chào. Anh ấy vẫnnhìn em…
Buổi tối chị về. Chị gọi em cùngra ăn cơm như mọi lần. Chị nói: "Đây là nhỏ Bình, em mới mướn. Con nhỏ chăm chỉvà ngoan lắm. Thằng Bin nhà mình quý nhỏ lắm. Cứ suốt ngày quấn lấy cô. Em đangđịnh"…Chị bỏ lửng câu nói khi nhìn sang anh. Lúc đó anh vẫn đang nhìn em. Vẫn làcái nhìn sờ sợ ấy. Rồi em thấy chị cúi mặt. Hình như là chị buồn. Tự nhiên emthấy bất an. Em cũng không biết nữa, cứ thấy thế nào ấy. Xong rồi em cũng thấybuồn. Cái đêm đầu tiên dượng xuống ngủ với em, rồi những đêm tiếp theo nữa, tựdưng cứ hiện lên trong đầu em. Rồi những câu nói của dì, bàn tay dì nắm lấy tócem mà lôi cũng hiện lên trong đầu em nữa. Em sợ.
Rửa chén xong, em xin chị đi rangoài một lúc. Chị đồng ý. Thú thật là em không biết tại sao mình lại xin nhưthế. Trước giờ em chưa ra khỏi nhà vào ban đêm. Em vào phòng, cầm mấy bức thưcủa anh Ti rồi đi. Là vì em sợ. Em sợ những gì xảy ra trước đây ở nhà dì sẽ lặplại. Em sợ lắm. Thế là em đi. Em cứ lang thang, chưa biết sẽ dừng ở đâu. Nhưngem sẽ không quay về nhà chị nữa, dù em biết chắc chị sẽ buồn và sẽ lo cho em. CuBin cũng sẽ buồn. Em cũng sẽ buồn, sẽ nhớ chị và nhớ cu Bin nhiều nhiều. Nhưngem không quay về đâu. Không quay về.
Em trở lại quán phở ngày xưa xembà chủ có cần người rửa bát nữa không. Bà chủ bảo đã đủ người rồi. Em chào bàrồi đi ra. Nhưng vừa đến cửa thì bà gọi lại. Bà bảo bà thương mày hiền lành, lạichăm chỉ, làm được việc. Để bà giới thiệu mày cho thầy Toan. Thế là bà dắt emđi. Bà kể thầy Toan là phó giáo sư, tiến sĩ chuyên nghiên cứu văn học. Thầy giàulắm, nhưng cũng khổ. Hết lần này đến lần khác bị tai biến, có con vợ đẹp thì nóbỏ nhà đi theo trai, dắt cả đứa con gái đi nữa. Thầy đã ngoài năm mươi rồi. Hômrồi bà sang chơi, trời, thấy nhà như cái ổ chuột. Thầy nhờ bà tìm cho thầy mộtngười giúp việc. Bà thấy mày là hợp nhất, vừa chăm chỉ, lại hiền lành, tốt tính.Chịu khó con ạ, thầy không để cho mày thiệt đâu.
Thế là em lại trở thành ô sin.Nhà thầy đúng là cái ổ chuột. Em phải quét dọn, lau chùi mãi mới nhìn được. Thầynói khó nghe lắm. Em cứ tròn mắt nhìn. Thầy phải nói đến lần thứ ba em mới dịchđược. Thầy viết lên tờ giấy bảo rằng vì bị tai biến nên giờ thầy mới nói khóthế, và đi cũng khó nữa. Thầy cứ bập bẹ như con nít tập nói. Cái điệu đi củathầy cũng như con nít chập chững từng bước. Buổi sáng em cứ phải dìu thầy đivòng quanh sân tập thể dục. Nhà thầy rộng và nhiều sách lắm. Tầng nào cũng thấysách. Công việc của em cũng là nấu ăn, giặt đồ, lau dọn nhà cửa và dìu thầy tậpthể dục mỗi sáng nữa. Thi thoảng em có đút cơm cho thầy, vì nhìn thầy ăn thấytội tội. Tay thầy run nên cơm cứ vung vãi ra ngoài, đổ cả lên áo quần. Lúc nàotrong túi áo của thầy cũng có một cái khăn. Vì mỗi lần thầy nói, nước dãi lạirơi, cứ như con nít thèm ăn ấy. Thầy lại lấy chiếc khăn chấm chấm lên miệng. Cửchỉ đó làm thầy trông đáng thương thế nào ấy.
Lạ lắm. Hơn tháng nay rồi, mà"ngày ấy" của em vẫn chưa đến. Em cũng không thấy đau bụng hay gì cả. Ừ thôi kệ.Càng thích. Đỡ phải lo. Cứ mỗi lần đến ngày ấy là em lại ghét. Mấy ngày đó, emuể oải lắm. Lúc nào cũng thèm ngủ, không muốn làm gì cả. Lại cứ đau lích ích cảngày ở vùng dưới rốn. Ngực em cứ cương lên, nhưng nhức khó chịu. Nó cứ như thếkhoảng bốn ngày, có khi thì năm ngày.
Rồi thì em cứ thấy thế nào ấy.Không muốn ăn và ăn không có cảm giác ngon. Em lại hay buồn ói nữa. Thầy thấy emhay bỏ bữa, lại có lần thấy em ói trong bếp, thầy bảo em bị bệnh rồi. Thầy đọcsố điện thoại và bảo em bấm giùm. Thầy nói đó là bác sĩ tư của thầy. Ông bác sĩnày chắc cũng gần bằng tuổi thầy. Thầy bảo ông khám cho em. Xong rồi ông vàophòng thầy, mặt cười hớn hở. Em vào theo. Ông nói: "Xin chúc mừng thầy, con traihẳn hoi nhé". Thầy ngơ ngác. Em cũng ngơ ngác. Ông bác sĩ bảo: "Sao, thầy bấtngờ lắm phải không? Một cậu bé kháu khỉnh đấy, được ba tháng tuổi rồi". Thinhlặng một lúc rồi như chợt nhớ ra, thầy gật đầu, cười cười rồi tiễn bác sĩ racổng. Em bất giác sờ bụng mình như vô thức. Tự nhiên em lại thấy như hoang mang.Thầy vào. Em không thấy thầy cười. Rồi thầy chỉ tay vào mặt em, nói rặn từngtiếng một như con nít đang tập nói: "Cút, cút khỏi nhà tôi".
Em ra đi mà không kịp mang theocái gì bên mình. Mấy lá thư của anh Ti cũng không kịp mang theo. Nước mắt em lạichảy ròng, mặc dù em biết là em không khóc. Em đã nói mà, em không biết khóc. Emcứ đi như thế. Rồi em thấy mình đứng trên một chiếc cầu. Chiếc cầu cao lắm. Emkhông biết là mình làm gì ở đây. Tay em vịn thành cầu, em định leo lên ngồi thìnghe tiếng quen quen: "Chị ơi mua gì không chị". Em quay phắt người lại, một conbé nheo nhóc đang vác cả mớ hàng rong gắn trên tấm ván lớn gấp đôi người. Nó hétlên. Em cũng hét. Nó hất cái tấm ván trên người xuống rồi ôm chầm lấy em. Haiđứa ôm nhau nhảy vòng trên cầu. Là con bạn em. Ôi, gặp lại nó em mừng quá. Haiđứa ngồi bên mép cầu. Em nhìn nó. "Thắc mắc sao tui lại ở đây chứ gì? Thì hômbữa đó, đưa cho bà mấy chục bảo bà ra bắt xe về quê. Đó là tiền bà chủ đưa chotui đi chợ. Trưa bà chủ về, tui nói dối là đi giữa đường làm rơi nên không muađược gì cả. Bà chửi tui đồ mất dạy, quân ăn quỵt rồi đuổi tui. Thế là tui lênđây bán hàng thuê cho lão Ưng. Nhưng mà cũng khổ, ngày nào lão cũng dọa sẽ cắtcổ tui nếu không bán được hàng cho lão. Thế nên gặp ai tui cũng chào, cứ thấytrên đường là tui chào. Vậy nên mới gặp được bà đó". Nghe nó nói, em lại ứanước mắt. Là tại em mà con bạn em khốn khổ. Em kể cho nó nghe chuyện từ khi rờikhỏi nhà dì đến giờ. Nó cũng khóc. Mắt ướt nhẹp. Rồi nó sờ bụng em. Nó kêu: "Haybây giờ về nhà. Mà bây giờ tháng mấy rồi?". "Hình như tháng tám". "Đi, về. Chắcgiờ anh Ti nhà bà cũng về rồi. Mình về đó đi. Về tìm anh Ti". Ừ nhỉ. Anh Ti nóicuối tháng bảy anh về. Em và con bạn vứt luôn cái mớ hàng rong đó, nắm tay nhauđi. Nó móc hết trong túi ra đếm, được trăm hai. Em cũng sờ vào túi. Rồi em mừngquá. Có bốn tờ polime cứng đờ trong túi. Hôm đó thầy đưa cho em bảo đi siêu thịmua ít đồ, tủ lạnh trống không rồi. Vị chi là có hai triệu. Hai đứa mừng rỡ dắtnhau vào quán ăn hai tô bún. Xong rồi bọn em chạy ra bến mua vé xe về quê.
Gần về tới nhà thì thấy tiếngcười nói rộn ràng. Em gọi mẹ từ ngoài cổng theo thói quen ngày xưa. Cửa đóng. Emchạy ra cổng hỏi bà Tư quán nước thì bà bảo: "Mẹ con đi lâu lắm rồi. Nghe bảo làlên dì Hai thăm con cơ mà, thế hai mẹ con không gặp nhau à? Ôi trời, hôm nay ếẩm, chẳng ma nào ghé uống nước cả. Tại cái ông Ba hỏi vợ cho thằng Minh vừa bênnước ngoài về. Nghe đâu tháng sau cưới rồi hai đứa nó sang Mỹ ở luôn. Nhà connhỏ ở bên Mỹ, giàu lắm. Hôm nay mở tiệc đãi cả làng. Sao mà cái số sướng vậycà". Em nghe tai mình ù ù. Anh Ti…Bé Lọ nhớ phải ngoan ngoãn và chờ anh Ti vềđấy nhé. Sau này anh Ti sẽ lấy bé Lọ làm vợ. Sao anh lại cứ gọi em là bé Lọ? Thìbình không phải là lọ thì là gì, ngốc này. Sau này anh Ti sẽ là hoàng tử, và béLọ sẽ là Lọ Lem như trong truyện cổ tích ấy, chịu hông? Bé Lọ chịu, nhưng giờhoàng tử quên Lọ Lem mất rồi. Hoàng tử cưới công chúa, còn bé Lọ thì mãi mãi vẫnchỉ là Lọ Lem. Mà cũng đúng thôi. Rốt cục thì bé Lọ cũng chỉ là một con ô sinthôi mà.
"Trời! Sao tự nhiên lại mưa vậycà? Trời với chả đất" - Giọng bà Tư thoang thoảng như gió. "Á, đau. Sao bà bóptay tui đau dữ. Trời mưa thế này đi đâu giờ?". Em không muốn nói hay không nóiđược cũng chẳng biết nữa. Em cứ thinh lặng và kéo tay con bạn lôi đi. Biết mẹ ởđâu bây giờ? "Đi đâu đây? Cái bà này…" - Giọng con bạn vẫn lanh lảnh trong tiếngmưa ầm ào…
Truyện ngắn của Ngô Thuý Nga
VNCA