![]() |
Học đại học cho... bố
- Nhạc sĩ Nguyễn Cường từng khẳng định rằng, Bài hát Việt đã sản sinh ra mộtthế hệ nữ nhạc sĩ Bài hát Việt. Riêng với bản thân, chị có coi mình là nhạcsĩ không vì thực tế, chị không học chuyên ngành sáng tác?
- Bài hát Việt là một thành công quá đột ngột đối với tôi và tôi rất biết ơnvề sự may mắn đó để khán giả biết đến một cái tên ..Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nhận mình là nhạc sĩ, mà mới chỉ là người biếtviết nhạc mà thôi. Nhiều người cũng gọi tôi là ca sĩ nhưng có lẽ chưa đúnglắm vì mỗi khi ra sân khấu, tôi rất run. Tôi dở nhất là thi mà.
- Vì chị thiếu tự tin?
- Điểm yếu của tôi là không tự tin lắm, chỉ tự tin trong một giới hạn nhỏ,khi không dự thi, không biểu diễn thôi.
- Dù vậy, chị vẫn có khả năng sáng tác, hát, dù sở trường của chị là chơiviola. Chị có định rẽ hướng nhân cơ hội đột phá từ Bài hát Việt?
- Tôi sinh ra trong một gia đình ít nhiều dính dáng đến nghệ thuật. Bố là casĩ ở Đà Nẵng nên từ bé đã được nghe nhiều thể loại âm nhạc. Nhạc cụ được tôiyêu thích đầu tiên là piano, nhưng lúc đó, vì điều kiện kinh tế, việc có mộtcây đàn guitar sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Thế là tôi chuyển sang học guitar.Ở Đà Nẵng, lứa tuổi của tôi, ai cũng chơi được guitar. Hơn nữa, việc học nórất dễ dàng, đi đâu cũng mang theo được. Khi vào Nhạc viện TP HCM, tôi chọnviola vì tôi rất mê nhạc cổ điển. Vào đại học cũng là để thỏa mãn mong ướccủa bố nữa.
![]() |
- Vậy cái nào mới là chính, đam mê hay là vì sự định hướng?
|
- Bố tôi có mộtmong muốn, con cái học gì cũng được nhưng phảilà đại học. Phải có văn hóa thì mới không khổnên tấm bằng đại học với bố như một tấm chứngminh thư thứ hai.
- Tôi đồng ý một nửa, vì bố mẹ chỉ mong con cái được hạnh phúc và thànhcông. Điều đó không sai. Nhưng với một vài cá nhân, họ muốn tự phát triểncon đường riêng, nếu nó cũng dẫn đến hạnh phúc thì họ có quyền lựa chọn conđường riêng ấy.
Nhà sản xuất từ con số không
- Vậy còn nửa kia của sự không đồng tình là gì?
- Tôi vẫn sẽ thực hiện mong muốn của bố, chỉ có điều là bằng cách khác, conđường khác mà thôi. Vì dù định hướng hay tự thân thì cũng đều do mình nỗlực. Ngày trước, tôi hay cãi lại bố vì quan điểm cứ phải học đại học thì mớikhông khổ. Tự do cá nhân của tôi kỳ quặc lắm. Đôi khi điều đó không gây hạivà tôi cũng không ghét, nhưng vì người khác áp đặt cho mình là mình khôngthích rồi. Tôi chiều theo sự sắp đặt của bố được 2 năm thì khiến bố sốc vàbuồn mấy tháng trời khi tôi quyết định không học Nhạc viện nữa.
![]() |
- Nguyên nhân nào dẫn đến quyết định "động trời"đó?
- Tôi nghỉ học không phải vì ghét đi học mà là vì tôi không có đủ thời gianđể cùng lúc làm nhiều việc. Học cổ điển phải hy sinh rất nhiều. Tôi không đủsức khoẻ và lòng tham để lựa chọn một lúc cả 2 con đường. Học cổ điển, nhưngcái tôi chơi lại là ca khúc. Vậy thì phải chọn 1 trong 2 nếu không muốn cáigì cũng nửa vời.
- Tôi hỏi một vài người bạn để cân bằng suy nghĩ của mình. Cuối cùng tôi vẫnchọn dù tất cả đều phản đối.
- Vậy điều gì cuốn hút chị đến mức bất chấp việc làm bố buồn và bỏ phí nhiềunăm đèn sách với cây đàn viola?
- Đó là được làm nhạc, xa hơn là một nhà sản xuất.
![]() |
- Thú thật là chị làm tôi hơi... hoảng khi vốn liếng "làm nhạc" với chị mớichỉ được biết đến với vài ca khúc trên Bài hát Việt?
- Nhà sản xuất không nhất thiết phải là người sáng tác nhạc mà là những kiếnthức tổng thể ngoài sự hiểu biết về âm nhạc. Ví như, phải có khả năng làmthương mại, quản lý và khả năng nắm bắt, dự báo... Hiện tại với tôi mới chỉtrong quá trình tích lũy nhưng tương lai là điều không nói trước được. Biếtđâu đấy...
- Liệu rằng ai sẽ tin mà chọn chị làm nhà sản xuất khi trong tay chị chưa cógì?
- Tôi sẽ khẳng định bằng sản phẩm. Sản phẩm đó sẽ không vội nhắm đến lợinhuận. Tôi sẽ chọn một nhóm nhạc để đầu tư, coi như là sự thử thách để chứngtỏ khả năng của mình, lúc đó mới có thể nói tiếp. Hiện tôi là trưởng của mộtnhóm làm nhạc. "Mèo nhỏ bắt chuột nhỏ" nên ban đầu, tôi chỉ là người vạch racác ý tưởng thực hiện tác phẩm cho một nhóm khác. Giống như một quy trìnhsản xuất vậy.
- Tôi là người ham kinh nghiệm chứ không ham thành ngôi sao. Tôi thấy cuộcsống còn nhiều điều mình chưa hiểu được thì làm việc với từng con người sẽcho mình cơ hội đó. Mình có tuổi trẻ để thử thì sao lại không làm? Khi đúnglúc, tôi sẽ cháy thành ngọn lửa.
- Lúc dừng học, chị có thuyết phục bố bằng những kế hoạch táo bạo này không?
- Không, tôi chỉ xin lỗi. Bố buồn mấy tháng trời và nói rằng "tiếng vỗ tayđã giết chết con", rằng "bạn bè xung quanh đã làm hỏng con, không nghĩ vềđường dài, làm như thế thì 10 năm sau cũng giậm chân tại chỗ thôi"... Tôikhông buồn mà chỉ thương bố, thương vì không làm được cho bố vui. Nhưng tôikhông hối tiếc.
![]() |
Lấy chồng năm 18 tuổi?
- Trong blog cá nhân, tôi cũng lại "sốc" khi thấy chị tâm sự rằng đã có giađình? Chị lấy chồng sớm vậy sao?
- Nhảm nhí đấy. Đó là sân chơi do chị ruột tôi tổ chức và bảo tôi tham dựđể thu hút các bạn khác vào diễn đàn. Lúc đó tôi mới chỉ có người yêu chứkhông phải có gia đình nhưng tôi vẫn nói là có chồng rồi cho đỡ... phiền.Ngày trước, tôi không nghĩ đến việc xây dựng hình ảnh vì mới chỉ 17-18 tuổi,làm sao mà nghĩ được nhiều. Đến bây giờ tôi vẫn bị ảnh hưởng vì điều đónhưng cũng không cần đính chính nữa. Ai hỏi thì tôi sẽ trả lời bằng cách hỏilại: "Anh nghĩ như thế có đúng không?" (cười).
- Không, tôi chia tay bạn trai lâu rồi.
- Còn hiện nay thì sao?
- Nói có cũng được mà không có cũng được. Tôi yêu công việc của mình hơn.
![]() |
- Trong tình yêu, chị là người như thế nào?
- Tôi là người luôn chủ động. Ngày trước thì rất thụ động nhưng công việctạo cho tôi tính cách đó. Có lẽ vì thế mà đôi khi khiến người khác sợ.
- Tôi đang học cách để bớt đi đây (cười).
- Xin cảm ơn chị về cuộc trò chuyện!
Theo