
Tôi năm nay 29 tuổi, quê gốc ở Nam Định nhưng hiện sống tại Hà Nội. Bố mẹ tôi có ba người con, tôi là út. Từ nhỏ, tôi luôn được yêu thương, chiều chuộng, nhất là bởi hai anh trai. Gia đình tôi sở hữu một xưởng sản xuất giày dép, làm ăn khấm khá, nên tôi lớn lên trong cảnh sung túc, chẳng bao giờ phải lo nghĩ điều gì.
Cuộc đời tôi cũng khá bằng phẳng. Vì được bao bọc kỹ, tôi chưa từng có mối tình nào suốt những năm đi học. Tôi chẳng biết thế nào là yêu, cho đến khi gặp chồng tôi.
Hôm ấy, trong một buổi tiệc bạn bè, anh lọt vào mắt tôi giữa đám đông: cao ráo, lịch lãm, lại nói năng chừng mực, không tò mò đời tư như nhiều người đàn ông khác. Tôi bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Sau buổi tiệc, chúng tôi trao đổi số liên lạc nhưng rồi chẳng ai chủ động nhắn tin. Mãi sau, trong một lần tình cờ va vào nhau ở quán cà phê, anh đã chủ động trả tiền nước cho tôi. Từ việc nhỏ ấy, chúng tôi bắt đầu liên lạc lại, rồi đi ăn, đi chơi, và dần nhận ra rất nhiều điểm chung.
Thời gian trôi, tình cảm lớn dần. Khi anh ngỏ lời, tôi đã đồng ý. Thế nhưng, khi chuyện tình được tiết lộ, gia đình tôi kịch liệt phản đối. Anh xuất thân nghèo khó, lại có ba em trai cần lo toan. Bố mẹ và hai anh sợ tôi khổ, vì từ nhỏ tôi chưa từng biết đến thiệt thòi. Nhưng tôi tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả. Sau nhiều lần giằng co, cuối cùng gia đình cũng miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi cưới nhau.
Ngày cưới, bố mẹ tặng cho tôi căn nhà hai tầng làm của hồi môn. Anh cả mua xe, anh hai cho tôi 200 triệu đồng. Tôi mang tất cả về nhà chồng. Chồng tôi đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi tin rằng mình đã lựa chọn đúng. Nhưng chỉ một tháng sau, bố mẹ chồng bất ngờ khăn gói đến ở cùng, chẳng hề bàn bạc trước.

Tôi không muốn, nhưng vì nể chồng nên đành nhẫn nhịn. Từ giây phút họ bước vào, tôi bắt đầu mất đi sự tự do của mình. Nhà có năm phòng, tôi định sắp xếp cho họ ở tầng dưới cho tiện đi lại, ai ngờ mẹ chồng ngang nhiên đòi phòng lớn nhất. Tôi chưa kịp mở miệng, chồng tôi đã quyết định thay: “Bố mẹ sẽ ở phòng cạnh phòng cưới của chúng ta.” Tôi cắn răng chịu đựng.
Những ngày sau đó, mâu thuẫn liên tiếp xảy ra. Bố mẹ chồng quen lối sống nông thôn: ngủ từ 8 giờ tối, dậy từ 5 giờ sáng, nói cười ầm ĩ. Tôi vốn thích thức khuya, ngủ muộn, nay mất hẳn không gian riêng tư. Mỗi lần góp ý, mẹ chồng gắt: “Trẻ thì phải đi ngủ sớm, dậy sớm. Ngày mai mẹ sẽ gõ cửa gọi con dậy.” Còn chồng tôi thì im lặng, chẳng hề bênh vực.
Tưởng thế thôi, nào ngờ mệt mỏi còn đến từ ba anh em trai của chồng. Một lần tôi về nhà bố mẹ, khi quay lại đã thấy cả ba người đàn ông ấy bày bừa khắp phòng khách: giày dép vứt ngổn ngang, có người ngồi gác chân lên bàn, người thì vứt khăn giấy bẩn xuống sàn. Tôi sôi máu.
Lần đầu tiên, tôi hét lên với chồng:
– Anh có thể nhắc mọi người có ý thức chút được không?
Chồng tôi tái mặt, định gắt gỏng, nhưng thấy thái độ kiên quyết của tôi thì khựng lại.
Tôi nhìn thẳng vào chồng, giọng bình tĩnh:
– Đây là nhà bố mẹ em tặng. Nếu anh còn tôn trọng em, chúng ta cần có ranh giới rõ ràng. Em không cấm bố mẹ anh đến chơi, nhưng sống chung thế này thì không được.
Lần đầu tiên, tôi không chịu đựng nữa mà thẳng thắn nói ra những gì mình nghĩ. Có lẽ chính sự kiên quyết ấy khiến chồng tôi không thể coi thường. Anh im lặng một hồi rồi nói:
– Được, để anh sắp xếp.
Ba ngày sau, bố mẹ chồng và các em trai anh thu dọn về quê. Trước khi đi, mẹ chồng tôi có chút ái ngại, nói rằng bà không quen ở thành phố, thôi thì về quê cho thoải mái. Tôi mỉm cười chào họ, lòng cũng nhẹ nhõm.
Khi cánh cửa khép lại, ngôi nhà lại trở về sự yên bình vốn có. Tối hôm đó, chồng tôi ngồi xuống bên tôi, nói nhỏ:
– Anh xin lỗi. Anh không nghĩ mọi chuyện lại khiến em áp lực đến vậy. Từ nay anh sẽ chú ý hơn.
Tôi nhìn anh, lòng vẫn còn dư âm buồn bực, nhưng ít nhất anh đã chịu lắng nghe. Tôi tin rằng hôn nhân nào cũng có sóng gió, quan trọng là mình có đủ dũng cảm để lên tiếng, để tự bảo vệ bản thân.
Từ sau lần đó, tôi hiểu một điều: làm dâu hay làm vợ, không phải lúc nào cũng im lặng chịu đựng. Khi cần, hãy mạnh mẽ nói ra, bởi chỉ có thế mới giữ được sự bình yên cho chính mình và cho cuộc hôn nhân mà mình lựa chọn.

Theo Thương Trường