Khi "hiếu thảo" trở thành gánh nặng

Sau khi bố qua đời, tôi là người duy nhất được thừa kế toàn bộ tài sản của cha mẹ. Tôi luôn nghĩ, điều đó đồng nghĩa với trách nhiệm phải chăm sóc mẹ thật chu đáo.

Khi ngôi nhà cũ ở quê bị giải tỏa, tôi lập tức đón mẹ lên thành phố sống cùng vợ chồng mình. Tôi tin rằng, như vậy sẽ thuận tiện hơn, vừa được gần gũi, vừa tiện chăm sóc sức khỏe cho mẹ.

Những ngày đầu, cuộc sống có vẻ ổn. Mẹ giúp chúng tôi chuyện cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng tôi đưa mẹ đi khám bệnh, đi chơi cuối tuần. Nhưng chỉ sau hai tháng, tôi nhận ra mẹ dần ít nói, gương mặt thường trầm ngâm.

Chung cư nơi chúng tôi ở toàn người trẻ, không có ai cùng lứa tuổi với mẹ. Cả ngày bà chỉ quanh quẩn trong nhà, xem tivi, lướt điện thoại giết thời gian.

Lúc ấy tôi mới hiểu đôi khi, sống cùng con cái chưa chắc đã là niềm vui với người già, nếu họ cảm thấy cô đơn ngay trong chính mái nhà ấy.

Nghe lén cuộc điện thoại của mẹ, tôi quyết định gửi bà vào viện dưỡng lão: Đó là lựa chọn đúng nhất đời tôi - Ảnh 1.

Viện dưỡng lão không phải là nơi lạnh lẽo, mà có thể trở thành "ngôi nhà thứ hai" đầy tiếng cười cho người già, nếu con cái biết lựa chọn và đồng hành cùng cha mẹ. Ảnh minh họa

Câu nói khiến tôi thay đổi suy nghĩ

Chúng tôi cố gắng dành nhiều thời gian cho mẹ hơn, rủ mẹ tham gia câu lạc bộ người cao tuổi gần nhà nhưng mẹ luôn từ chối.

Một lần, tôi vô tình nghe mẹ nói chuyện điện thoại với người bạn cũ: "Ở trên này, các con bận rộn quá, chẳng có ai trò chuyện. Nhiều khi chỉ muốn đi theo ông nhà cho đỡ buồn..."

Câu nói ấy khiến tôi chết lặng. Mẹ không than phiền, không trách móc, chỉ bộc bạch nỗi cô đơn của một người già bị tách khỏi thế giới quen thuộc.

Tôi kể lại với vợ, và cô ấy nhẹ nhàng đề nghị: "Hay mình thử tìm một viện dưỡng lão tốt cho mẹ? Ở đó có nhiều người cùng tuổi, mẹ sẽ vui hơn."

Ban đầu tôi phản đối ngay. Trong đầu tôi, "viện dưỡng lão" gắn liền với định kiến "con cái bỏ rơi cha mẹ".

Tôi sợ hàng xóm, họ hàng chê cười, sợ bị coi là "bất hiếu". Nhưng rồi, tôi nghĩ đến nỗi buồn thinh lặng trong ánh mắt mẹ và biết rằng, có lẽ đã đến lúc cần thay đổi.

Quyết định gửi mẹ vào viện dưỡng lão

Tôi chọn một viện dưỡng lão cách nhà không xa, có không gian xanh, yên tĩnh, và đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp.

Nơi đây không chỉ chăm sóc người cao tuổi mà còn tổ chức các hoạt động giao lưu, thể dục, văn nghệ giúp họ sống vui và năng động hơn.

Khi tôi chia sẻ ý định, mẹ không phản đối như tôi lo sợ. Bà chỉ mỉm cười: "Mẹ già rồi, ở đâu vui thì ở đó thôi. Các con bận, mẹ cũng không muốn làm phiền."

Câu nói giản dị ấy khiến tôi thấy vừa thương, vừa nhẹ nhõm. Sau vài ngày làm thủ tục, mẹ chuyển đến viện dưỡng lão.

Những ngày đầu, tôi đến thăm liên tục vì sợ mẹ chưa quen. Nhưng trái với lo lắng, mẹ nhanh chóng hòa nhập.

Bà cùng các cụ tập thể dục buổi sáng, tham gia trồng hoa, đánh cờ, hát karaoke mỗi chiều.

Mỗi lần đến thăm, tôi lại thấy mẹ rạng rỡ hơn. Bà còn cảm ơn vợ chồng tôi: "Nhờ các con, mẹ mới thấy cuộc sống tuổi già vẫn có thể vui đến thế."

Lúc đó, tôi mới thật sự hiểu rằng, "viện dưỡng lão" không phải là nơi lạnh lẽo, mà có thể trở thành "ngôi nhà thứ hai" đầy tiếng cười cho người già, nếu con cái biết lựa chọn và đồng hành cùng cha mẹ.

Hiếu thảo không nằm ở chỗ giữ, mà là biết buông đúng lúc

Từ ngày mẹ vào viện dưỡng lão, tôi không còn bị dằn vặt giữa công việc và trách nhiệm chăm sóc.

Thay vào đó, mỗi cuối tuần, cả gia đình lại cùng đến thăm, ăn bữa cơm đầm ấm với mẹ.

Chúng tôi trò chuyện, nghe mẹ kể chuyện về những người bạn mới, về những niềm vui nhỏ nhặt mỗi ngày.

Giờ đây tôi hiểu, hiếu thảo không có nghĩa là phải giữ cha mẹ bên cạnh mình, mà là để họ được sống đúng với nhu cầu, được hạnh phúc theo cách của họ.

Một môi trường tốt, có người đồng hành, có sự chăm sóc chu đáo đôi khi còn ý nghĩa hơn những ngày tháng cô đơn trong chính căn nhà con cái.

Chọn viện dưỡng lão cho mẹ không phải là trốn tránh trách nhiệm, mà là cách tôi thực hiện lòng hiếu thảo trọn vẹn hơn bằng sự lắng nghe, thấu hiểu và tôn trọng.

Theo Gia đình và Xã hội