Chưa đầy 2 tháng, chị P.đã chi hàng chục triệu đồng cho chuyện chăm sóc da mặt của cô bé giúp việc, baogồm cả dẫn cô đi spa.
Nhà đại gia chitiêu cái gì cũng khác người thường, trong đó có cả chuyện nuôi người giúpviệc.
Đưa ôsinđi... chăm sóc da
Người viết bàinày từng được chị P., vợ một đại gia ở Tây Hồ, Hà Nội, cầu cứu: "Em có biếtchỗ nào chữa da liễu giỏi không?". Tôi đưa ra vài địa chỉ vẫn được tínnhiệm, chị lắc đầu: "Đi rồi, không ăn thua. Mặt nó vẫn như tảng cơm cháy"."Con gái chị ạ?". "Không, con bé giúp việc".
Chị P. vẫn cótiếng là tốt bụng, nhưng chăm sóc được đến cả nhan sắc của ôsin như thế thìđúng là đẳng cấp. Như nhà khác, ôsin phải bệnh tật ốm đau mới chi tiền đibác sĩ, chứ mụn trên mặt thì ngay bà chủ có bị cũng còn để kệ nữa là. Chị P.thanh minh: "Lúc đầu có vài cái mụn, nó nghe xui dại bôi linh tinh, mặt đangxinh xắn thành ra như nghĩa địa, rõ tội. Nó khóc suốt. Mới cả thú thật lànhìn cái mặt toàn nốt đỏ chỗ ướt chỗ khô của nó, mình thấy ăn uống cũng mấtcả ngon, nên kiểu gì cũng phải chữa cho nó".
Bà chủ trực tiếpđưa cô giúp việc trẻ đi bác sĩ da liễu. Uống hết cả bịch thuốc lớn, mặt côbé không khá hơn bao nhiêu, hai bác cháu lại đi phòng khám khác. Vẫn khôngkhỏi. Đến lần thứ ba, chị P. đưa ôsin đến hẳn một mỹ viện vẫn quảng cáo làchữa mụn rất tốt. Nghe cô nhân viên trình bày một hồi, chị chi ngay hơn chụctriệu đồng cho một liệu trình và bộ sản phẩm đặc trị. Từ hôm đó, cứ 2 giờchiều khi việc nhà đã hòm hòm, cô bé giúp việc lại bắt xe ôm đến mỹ viện đểchăm sóc da, tối về lại cẩn thận rửa rửa, bôi bôi.
![]() |
"Được chừng7 - 8 hôm thì cái mặt nó còn sưng hơn trước, nốt nào nốt nấy sưng phù,chảy nước cả ra, chị sợ quá nên cho nó ngừng", chị P. kể. Thế là tổngcộng trong vòng hai tháng, chị đã chi cỡ 14 - 15 triệu đồng cho làn dacủa cô giúp việc.
Ôsin khôngphải làm gì, chỉ cần... líu lo cho vui
Đó là chuyện nhàngười quen của... người quen của tôi. Trong số ba cô giúp việc nhà ấy, mộtcô chuyên lau nhà, dọn dẹp, mỗi ngày chỉ đến làm hai tiếng đồng hồ vào buổichiều, một cô lo toàn bộ việc nội trợ. Cô còn lại, trẻ nhất, có thâm niênlàm việc thấp nhất, mới 16 tuổi, chỉ có mỗi nhiệm vụ là... nói. Có điều, côbé này chỉ phục vụ một người: mẹ già của ông chủ.
Bà cụ năm nay 80tuổi, đã lên Hà Nội ở với con vài chục năm nay. Nhưng từ hồi ông cụ mất, bàbuồn quá đâm ra trái tính, cứ nằng nặc đòi về quê. Khổ một nỗi là con cái cụđều lên thành phố hết, ở quê chỉ có họ hàng, làm sao mà chiều theo ý cụđược. Rồi có đợt cô ôsin chuyên nội trợ bị chủ mắng vì nhiều ngày liền bêtrễ công việc, cũng chỉ giặt giũ cơm canh mà nhiều buổi tối cả nhà chờ mãivẫn chưa nấu xong. Bị dọa đuổi việc, trừ lương, cô ta mếu máo thanh minh:"Tại bà hôm nào cũng cứ giữ cháu trên phòng mãi, cháu đòi xuống thì bà lạimắng".
Hóa ra bà cụthèm có người nói chuyện. Biết thế, ông bà chủ dặn cô ôsin cứ trò chuyện chocụ vui, cơm nước muộn chút cũng không sao. Nhưng được mấy hôm, bà cụ đã nằngnặc đòi đuổi "con bé dở hơi". Cô gái thì thút thít phân bua: "Ngày nào bàcũng mắng cháu, cháu chả hiểu cháu nói sai cái gì nữa".
Ông chủ bèn nghĩđến một phương án: thuê hẳn một cô bé xinh xắn, linh lợi chuyên nói chuyệnmua vui cho bà cụ. Cũng phải đến người thứ ba mới vừa ý "lão phu nhân", mộtphần do cô bé ăn nói hợp ý bà, phần cũng vì cô được giới thiệu là "cháu bàX., ông Y. ở quê". Từ ngày có "cô cháu cùng làng", bà cụ vui vẻ, khỏe hẳnra, không còn trái tính trái nết nữa.
Hằng ngày, cô bétuổi trăng tròn này không phải động chân động tay gì, chỉ mỗi việc líu lonói chuyện với bà cụ. Nói hết chuyện làng xóm, cô đành lôi chả chuyện cácanh trai làng tán tỉnh mình ra sao, cô từ chối như thế nào ra kể, vậy mà bàcụ vẫn thích. Bà cho cô bé bao nhiêu bánh kẹo, thỉnh thoảng cho tiền, rồigiục con cái mua quần áo mới cho cô gái của mình. Bà cụ còn hứa, sau này côlấy chồng sẽ cho một vài cây vàng làm của hồi môn.
Thuê hẳn côgiáo làm ôsin
Thu Hằng, cônuôi dạy trẻ một trường mầm non tư thục ở Hà Đông, Hà Nội, cho biết cô từnglàm ôsin trông trẻ cho một nhà rất giàu có, lương tháng 5 triệu đồng. "Đứabé hơn 3 tuổi, sức khỏe kém nên họ không muốn cho đi lớp, họ muốn thuê hẳnmột giáo viên mầm non ở trong nhà, vừa chăm sóc vừa dạy dỗ luôn. Hồi đó emra trường nửa năm mà chưa xin được việc làm, được người quen giới thiệu,thấy lương cao nên đồng ý", Hằng kể.
Không chỉ nhậnlương cao, nhờ vào làm ở đây, lần đầu tiên Hằng được mặc những bộ quần áo ởnhà giá mấy trăm nghìn đồng, dùng những chiếc khăn mặt, bàn chải đánh răngloại tốt do bà chủ sắm cho để cô khỏi "úi xùi" quá so với ngôi nhà. Cũng lầnđầu tiên, cô được biết đến những món ngon vật lạ.
"Công việc vấtvả kinh khủng, một mình em vật lộn với đứa bé cả ngày lẫn đêm, vì nó đã lườiăn lại hay ốm, nhõng nhẽo. Những khi nó ốm, em phải thức đêm trong bệnh việnđể trông, vì ngoài em ra nó không chịu ai cả. Trong tháng đầu tiên em đã sútđến 4 kg", Hằng tâm sự. Nhưng nghĩ đến số tiền kiếm được, cô tự bắt mình cốgắng. Và rồi sự nghiệp ôsin của cô giáo mầm non này cũng kết thúc sau hơnmột năm, khi mẹ cô phát hiện công việc thật sự của con gái.
Hằng kể: "Mẹ emkhóc vật vã, bảo mẹ nuôi con ăn học bao nhiêu năm không phải để con đi ở chongười ta. Mẹ bắt em bỏ ngay, mày cứ làm thế thì làm sao lấy được chồng. Thếlà em phải thôi. Rồi mẹ em nhờ vả người quen tìm cho em chỗ làm này".
Thực ra Hằngkhông phải người có bằng cấp duy nhất đi làm giúp việc. Rất nhiều nhà giàukhác cũng thuê hẳn những phụ nữ tốt nghiệp trường dạy nấu ăn về làm ôsin chomình, để được thưởng thức những bữa cơm nhà ngon miệng. Và với mốt thuê giúpviệc cao cấp đang ngày càng "thịnh" trên thế giới, chẳng mấy chốc mà ở ViệtNam, hiện tượng ôsin lái xe hơi đi làm sẽ không còn là "chuyện lạ phươngxa".
Theo ĐấtViệt