Để nói chuyện gì đó với TrươngNgọc Ánh, có lẽ cũng đã là một sự khó khăn. Khó khăn không đến từ chuyện sắp xếplịch hẹn mà khó khăn đến từ chuyện hỏi điều gì, câu chuyện gì cho mới, cho hấpdẫn bạn đọc. Quan trọng là đủ để người phụ nữ đẹp và thông minh này dám “mạohiểm” với những câu trả lời của mình.


Nếu có xếp Trương Ngọc Ánh vàohàng “kiều nữ” của điện ảnh Việt, có lẽ cũng được bởi sau thời kì phim “mì ănliền” chết thì cái tên Trương Ngọc Ánh bắt đầu nổi lên bằng hàng loạt phim chiếurạp thời đó. 17 tuổi vào Sài Gòn, đã có những mùa Tết không về, ngồi lặng imtrên căn gác trọ đợi đến mùng 4 Tết đi chụp hình lấy cát-sê vài trăm ngàn là sựthực ít biết về Trương Ngọc Ánh. Cũng như, cho đến bây giờ, chiếc xe gắn máy chịđi từ những ngày chân ướt chân ráo vào Sài Gòn cũng vẫn còn được giữ gìn như mộtkỉ vật. Nói thế để thấy, người phụ nữ này trân trọng những điều đã qua, nhữngkhổ nhọc của một giấc mơ tạo dựng sự nghiệp đất khách.

Điều đáng nói khi nhắc đến TrươngNgọc Ánh - ở ngày hôm nay trong cả sự thành công của cuộc sống lẫn màn ảnh – làcô đã có một sức làm việc bền bỉ. Trời phú cho một nhan sắc có cộng với một đứctính chăm chỉ, một sự thông minh sắc sảo và một kế hoạch phát triển bản thân tốtđể làm nên một Trương Ngọc Ánh ngày hôm nay. Nếu xét về khả năng diễn xuất thìTrương Ngọc Ánh không phải là một người sinh ra để làm diễn viên. Sự thành côngmà cô có được hôm nay đều đến từ sự khổ luyện và cố gắng, tuyệt đối dấu ấn củamột tài năng thiên bẩm không có nhiều. Và nếu xét kĩ ra, cho đến trước Áo lụa HàĐông, Trương Ngọc Ánh có vẻ mặn mà với truyền hình hơn là điện ảnh. Thực tế làcũng giống như một vài mỹ nhân khác trước và sau, đã có lúc tưởng như TrươngNgọc Ánh lạc lối vào cuộc sống và guồng quay của showbiz khi hoang mang chọn chomình những hướng đi không phải sở trường như ca hát nhưng rồi thật may, sự tỉnhtáo nhìn thẳng vào khả năng thực tế đã giúp cô bứt mình khỏi đám đông đó và tiếnvề phía mà cô nhận ra có thể làm tốt hơn, có cơ hội để tỏa sáng hơn sau mộtchặng đường chữ T thiếu chuyên nghiệp của Việt Nam hơn 10 năm trước. Đó là nghềdiễn viên.

Trương Ngọc Ánh: Tôi và chồng là đối thủ
 

Tôi thể hiện vai diễntheo cách đạo diễn yêu cầu

Hạt mưa rơi bao lâu của nữ đạodiễn Đoàn Minh Phượng có lẽ là số ít bộ phim mà chị tham gia, thể hiện một lốidiễn xuất khác hẳn. Đó là do bản thân chị đã mường tượng ra như vậy hay là sựuốn nắn của đạo diễn?

Đó chính xác là yêu cầu của chịPhượng. Như mọi người cũng biết, cũng từng đọc sách và xem phim thì đều có thểnhận thấy chị Phượng là một người lãng mạn, có lối kể chuyện nhẹ nhàng, tinh tếvà chính bởi thế khi tham gia phim của chị là một áp lực với tôi bởi chị khôngbao giờ muốn một điều gì quá (over) cả. Nhiều lúc, tôi bị chị chỉnh vì đã diễnhơi quá đà, đầu tiên cũng hơi khó chịu nhưng sau rồi cũng quen. Và tôi hài lòngvới vai diễn đó.

Vậy nhưng sau đó, với Áo lụaHà Đông chị lại trở lại với chính mình khi mọi chuyện đẩy lên tận ngưỡng, và đócũng lại là yêu cầu của đạo diễn?

Khác với chị Phượng, anh LưuHuỳnh lại là người muốn mọi chuyện phải lên đến tận cùng, phải quyết liệt vàkhông được nửa vời. Anh muốn mọi nhân vật phải được đẩy tới tận cuối đường, muốndiễn viên phải diễn ra được điều đó để khán giả hiểu và thấm thía được câuchuyện mà đạo diễn muốn kể, hiểu được cảm giác của nhân vật để rồi khóc cùnghọc.

Xem ra thì cách của Lưu Huỳnhvẫn thành công hơn cho dù bộ phim đó có phần lê thê, mê-lô và hơi sến!

Về những điều đó, tôi không bàntới. Tôi chỉ muốn nói về một câu chuyện khi tôi cùng đoàn làm phim tham gia sựkiện LHP Fukuoka. Lúc đó, thị trưởng thành phố chọn duy nhất phim Áo lụa Hà Đôngđể xem và sau khi xem ông đã mời cả đoàn làm phim đi ăn tối và chia sẻ về nhữngcảm xúc mà ông đã có khi xem phim. Ông nói rằng ông thực sự xúc động, còn ngườitrợ lí của ông ý nói công việc của ông quá bận nên chỉ chọn duy nhất một phimtrong toàn bộ LHP để xem và ông đã chọn phim Việt Nam thay vì phim khác và sauđó mời cả đoàn đi ăn là một vinh dự rất lớn. Còn nữa, cho đến vài năm sau bộphim đó, mỗi lần tôi đi lưu diễn ở đâu đó có kiều bào người Việt đều có nhữngkhán giả tìm đến chỉ để nắm tay tôi, trò chuyện cùng tôi về vai diễn đó và đivề. Họ không có nhu cầu đi xem chương trình mà tôi xuất hiện, họ chỉ muốn đếngặp tôi, chụp hình về cho người thân và nói rằng, người thân của họ sống trongthời kì trùng lắp với thời kì bộ phim nêu ra và họ hoàn toàn thấu hiểu nhân vậtnên họ hết sức cảm động. Với một người diễn viên như tôi, thử hỏi còn điều gìcao quý hơn những tình cảm như vậy.

Trương Ngọc Ánh: Tôi và chồng là đối thủ
 

Bây giờ, tôi chỉ muốnlàm phim tử tế

Nói chuyện với Trương Ngọc Ánhbây giờ, điện ảnh luôn là một chủ đề chính và vai trò của cô cũng không còn đơnthuần là diễn viên. Hãng phim Thần Đồng của Trương Ngọc Ánh và một vài người bạncũng đã kịp tham gia vào sản xuất một vài bộ phim. Không ầm ĩ như những hãngphim khác nhưng cũng không vì thế mà nó “chết non” như mọi người vẫn đoán giàđoán non. Chính bởi đã từng kinh qua vị trí của một nhà sản xuất – nhà đầu tưnên người đẹp họ Trương hoàn toàn thấu hiểu những áp lực sản xuất phim, có nhữngcái nhìn thông cảm với đồng nghiệp chứ không chỉ là những ve vãn kiểu diễn viênlấy lòng đạo diễn và ê-kíp.

Cũng lâu rồi không thấy chị cóhoạt động gì cụ thể liên quan đến phim ảnh nữa nhỉ?

Sắp rồi, khoảng tháng 4.2012,phim mới có tôi và anh Sơn (Trần Bảo Sơn) tham gia sẽ bấm máy.

Cũng là thỏa ước mơ của vợchồng chị rồi còn gì?

Không hẳn bởi trong phim hai vợchồng tôi sẽ là đối thủ của nhau. Mọi chuyện tôi tiết lộ đến đây là quá nhiềurồi đó (cười). Tôi muốn cẩn trọng với những vai diễn mới, nhất là chuyện đóngchung cùng chồng nữa nên càng cần cẩn thận hơn.

Vì sao chị nhận lời vai diễnnày?

Vì nó được viết ra dành cho tôi,đo ni đóng giày và khác biệt với các vai diễn khác trước đây. Tôi thấy thú vị,hấp dẫn nên nhận lời. Hơn nữa, ê-kíp làm phim cũng hứa là sẽ làm một bộ phim tửtế, không quá chợ, nhưng cũng không quá nghệ thuật nên tôi nhận lời.           

Chị có thấy rằng hiện nay đểlàm phim quá dễ dàng không? Rất nhiều phim quá nhảm nhí, không có chút xíu nàongôn ngữ điện ảnh vẫn được cho ra đời và vẫn hốt bạc khi đem chiếu. Khán giả dễdãi hay nhà sản xuất dễ dãi vậy chị?

Tôi thì vẫn cho rằng, để đáp ứngđược cả hai nhu cầu khán giả và nghệ thuật thì thật khó. Mà thực chất của điệnảnh thì như anh đã biết, đã chứng kiến vài năm vừa qua, đó cũng là một ngànhkinh doanh với sản phẩm là những bộ phim ăn khách. Nhà sản xuất cũng phải cânnhắc mọi chuyện, cũng phải giải bài toán doanh thu đau đầu lắm. Còn nếu như làmphim độc lập, xin được tài trợ và mang đi LHP thì không còn gì để nói, quá tuyệtvời rồi. Còn chuyện thoáng hay dễ dãi thì vẫn còn sớm quá để nói đến. Hay nhưchuyện phân biệt điện ảnh hay truyền hình cũng vậy. Anh thử nhìn lại xem chúngta đã thực sự có một nền điện ảnh chưa khi mỗi năm chỉ có dăm bảy phim được sảnxuất. Công chúng đến để thưởng thức những bộ phim sản xuất trong nước ngày mộtnhiều là một tín hiệu vui, kích thích cho những người làm công tác điện ảnh nhưchúng tôi lắm. Bản chất đào thải rất nhanh và mạnh, nếu anh làm mãi một món ăndở thì sẽ chẳng còn ai đến ăn ở quán ăn của anh nữa mà đi quán mới ngon hấp dẫnhơn. Chính bởi thế mà tôi nói tôi sẽ chỉ đóng hoặc tham gia làm những bộ phim tửtế là vì thế. Nó không quá sang trọng, nghệ thuật để ế khách nhưng nó cũng khôngquá chợ, không quá rẻ tiền để bị ném đá.

Trương Ngọc Ánh: Tôi và chồng là đối thủ
 

Thích những vai diễngai góc nhưng chưa chắc dám nhận

Trương Ngọc Ánh tâm sự rằng chịthích những vai diễn gai góc, thích sự quyết liệt và phá cách của những vai diễnđầy sự giằng xé hay ẩn ức nhưng nếu để hỏi chị có dám nhận một vai như Tùng HoaThúy trong Bi, đừng sợ! hay không thì Trương Ngọc Ánh từ chối. Sự cố gắng thayđổi mình của Trương Ngọc Ánh có lẽ cũng sẽ chỉ là một sự cố gắng thay đổi vềtính cách các vai diễn (không còn hiền hậu, dễ thương, chất phác) chứ nếu đẩyđến tận cùng của dòng phim art-house chắc người đẹp này vẫn khá e dè.

Chị có nói rằng chị thíchnhững vai diễn khác hẳn mình trước đây vì đã chán sự đóng khung nên mới nhận lờitham gia phim mới. Vậy, nếu bây giờ, có một lời mời chị nhận một vai như vai côgiáo trong Bi, đừng sợ! thì chị có dám nhận lời không?

Chắc là tôi sẽ không dám nhận lờiđâu dù về mặt cá nhân tôi sẽ rất thích vai diễn đó cũng như rất trân trọng côngsức của những người vào vai đó. Phải có một tình yêu điện ảnh đích thực mới dámnhận và hi sinh cho vai diễn của mình nhiều như thế. Họ rất đáng để nhận được sựkhâm phục và tình yêu của khán giả.

Vậy nếu vai diễn “biến thái”một chút, không nhất thiết phải liên quan đến nhục dục, chỉ cần hành vi có nhiềumâu thuẫn mang nhiều ẩn ức chẳng hạn, chị có dám nhận?

Tôi không quá quan trọng vai diễnđó thú vị như thế nào bằng chuyện vai diễn đó còn thú vị hay không khi rơi vàotay mình và khả năng của mình có thể lột tả được điều mà đạo diễn mong muốn haykhông mà thôi. Một vai diễn hay mà được lột tả không tốt rất có thể làm cả bộphim lâm nguy và gây hiệu ứng ngược, điều đó còn nguy hiểm hơn nhiều.

Vậy nếu như chị nhận một vaidiễn khá shock với khán giả để rồi sau đó, khi phim chiếu báo chí chỉ phân tíchchuyện cảnh nóng của chị ra sao mà quên đi nội dung bộ phim (có thể nó tệ) thìchị lấy làm vui mừng vì vai diễn của mình không bị chê hay là buồn vì bộ phimthất bại?

Thường thì sẽ chỉ có một vài bàibáo như thế và số nhiều vẫn sẽ là những bài viết cẩn thận, hơn nữa, tôi cũng đâucòn trẻ, cũng đâu phải là những cô gái mới tập tễnh vào nghề để bài viết nói saomình cũng tin. Thực tế là tôi đã đọc những bài báo chỉ nói về cảnh nóng về mộtbộ phim nào đó và tôi tạm gác ý kiến đó qua một bên để sau khi đi xem về rồi đốichiếu. Còn nếu đó là bộ phim tôi tham gia diễn xuất thì chắc chắn là buồn rồi vìcá nhân chỉ là một thành phần của cả đoàn làm phim thì khi một bộ phim bị chêthì tức là người ta sẽ chỉ nhắc đến bộ phim đó như một ví dụ xấu chứ chẳng mấyai nhớ cụ thể được ai diễn xuất như thế nào. Còn nếu những cảnh nóng có tôi đóngđược khai thác quá đà thì chắc tôi bỏ qua, không đọc và mặc kệ ai muốn viết gìthì viết, không quan tâm nhiều.


Theo Xuân Bảo
Thế giới điện ảnh