Ngày bố chồng mất, tôi là người chạy lo tang lễ tất bật nhất. Từ chuyện hương hoa, lễ lạt đến cỗ bàn, tôi đều đứng ra chu toàn. Ai trong họ hàng cũng bảo tôi “dâu trưởng hết lòng”, “được như cô là phúc của nhà này”. Còn chồng tôi thì lặng lẽ, ít nói, chỉ phụ giúp những việc nhỏ. Tôi nghĩ anh đang đau lòng vì mất cha nên chẳng để tâm.

Cho đến chiều hôm đưa tang, giữa dòng người tiễn biệt, một người phụ nữ bế theo đứa trẻ chừng bốn tuổi xuất hiện. Khuôn mặt chị ta đầy vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào chồng tôi cái nhìn lạ lùng khiến tim tôi thoáng nhói. Tôi nhận ra ánh mắt anh cũng giật mình, rồi né tránh.

Chị ta không đến viếng, chỉ đứng từ xa. Khi đám tang kết thúc, tôi thấy chị tiến lại, đặt bó hoa cúc trước bàn thờ. Lúc ấy mẹ chồng tôi sầm mặt, còn anh Thành thì vội kéo tay tôi ra ngoài, nói nhỏ: "Em đừng để ý, người quen cũ thôi."

Người quen cũ? Một người quen cũ mang theo đứa trẻ gọi anh bằng “bố”? Tôi đứng sững, tim đập loạn. Tối hôm đó, sau khi khách khứa ra về, tôi hỏi thẳng: "Người đàn bà chiều nay là ai?" Anh tránh ánh mắt tôi, chỉ nói gọn lỏn: "Việc riêng, em đừng xen vào." Câu trả lời ấy như nhát dao lạnh cắt ngang niềm tin hai mươi năm. Tôi lặng lẽ xuống bếp, tay run bắn. Mẹ chồng bước vào, khẽ thở dài: "Con đừng hỏi nữa. Dù gì thì bố nó cũng vừa mất. Đừng làm rối thêm." Tôi nhìn bà, nước mắt chực trào. Hóa ra… bà biết. Bà biết hết, chỉ mình tôi là người mù mờ sống trong chiếc vỏ hôn nhân trống rỗng.

Bố chồng mất tôi tất bật lo tang lễ chu toàn còn chồng lén nhìn người đàn bà khác bế con đến viếng
Ảnh minh họa.

Hôm sau, tôi âm thầm tìm được số điện thoại của người phụ nữ đó. Gọi đến cô ấy bắt máy, giọng bình thản: "Chị là vợ anh Thành? Tôi là người sống cùng anh ấy 5 năm nay. Đứa nhỏ là con anh. Anh ấy hứa sau khi bố mất sẽ sắp xếp mọi thứ." Cả thế giới như sụp xuống. Hai mươi năm làm vợ, sinh cho anh hai đứa con, cùng anh gây dựng nhà cửa, công việc, giờ tôi nghe người khác nói “chồng chị sống cùng tôi 5 năm”.

Tôi không nhớ mình tắt máy thế nào, chỉ nhớ đêm đó tôi ngồi ngoài hiên đến sáng, tay vẫn cầm chiếc điện thoại lạnh ngắt. Chồng tôi về khuya, say xỉn, mùi rượu nồng nặc. Tôi hỏi lại lần nữa, và lần này anh im lặng.Im lặng nghĩa là thừa nhận. Anh nói, giọng lạc đi: "Anh không cố ý. Chỉ là lúc ấy anh mệt mỏi, cô ấy xuất hiện đúng lúc anh cần ai đó lắng nghe."

Tôi bật cười, tiếng cười như nghẹn trong cổ. Hai mươi năm, tôi ở bên anh qua bao khó khăn, cùng anh vay mượn làm ăn, chăm con, lo nhà nội nhà ngoại. Thế mà anh lại “mệt mỏi” đến mức cần một người khác. Tôi hỏi: "Anh định làm gì bây giờ?" Anh im lặng. Tôi hiểu, anh vẫn muốn giữ cả hai. Một người vợ chính danh lo cho gia đình, một người tình để giải khuây.

Tôi không gào, không khóc. Tôi chỉ thu dọn góc bàn ăn, nhìn quanh căn nhà chất đầy kỷ niệm. Hóa ra, mọi thứ tôi cố vun đắp chỉ là bức tường che giấu sự phản bội. Hai hôm sau, tôi dọn về nhà mẹ đẻ. Anh có gọi, có nhắn, có xin lỗi, nhưng tất cả đã muộn. Mẹ chồng đến tìm, vừa khóc vừa nói: "Con đừng làm ầm lên, giữ thể diện cho gia đình." Tôi nhìn bà, mỉm cười nhạt: "Mẹ ơi, con không còn sức mà giữ thể diện cho ai nữa rồi. Hai mươi năm, con giữ quá nhiều rồi."

Khi mọi thứ lắng xuống, tôi không còn giận dữ, chỉ thấy lòng trống rỗng đến tê dại. Người ta nói, sau cơn bão sẽ là bình yên. Nhưng với tôi, bình yên chẳng phải là quay lại, mà là buông tay đúng lúc. Tôi chọn ly hôn, không phải vì hết yêu, mà vì tôi không muốn sống bên một người coi phản bội là “lỗi lầm nhỏ”. Tôi muốn sống phần đời còn lại không cần nghi ngờ, không cần giả vờ mạnh mẽ khi trái tim tan nát.

Theo Thương Trường