Không ngày nào anh không bị vợ chửi. Sáng ra, cầm cái ca múc nước và chụp lấycái khăn lau mặt là bị trận mở màn:
- Bộ đui sao không thấy ca nước ấm của con nhỏ. Khăn đó của mấy người sao?Mình mẩy đầy lang ben, đụng khăn ai cũng chụp đặng lây cho cả nhà à!
Anh vờ như không nghe. Mới bắt đầu một ngày mà cãi vã thì không nên. Anh mặc đồ.Thằng con trai lớn thò đầu ra khỏi mùng:
- Ba đừng mặc lộn quần con nữa nghe! Với lại, bữa nay cho con tiền thay ruộtxe đạp.
Anh nhìn xuống và thấy mình không mặc quần của con. Móc trong túi ra còn mấy tờgiấy bạc, anh lấy đủ số mua cái ruột xe, bỏ vào túi áo sơ-mi của nó treo gần đó.Chị vợ liếc một cái:
- Sao hôm qua nói không còn một đồng, bữa nay lại có, tiền giựt của ai?
![]() |
Anh lấy mười ngàn từ mấy tờ cònlại cho vào túi quần để đi đường, số còn lại, anh đưa vợ:
- Tui gom ba cái phế liệu bán được mấy chục, hồi tối tính đưa mình mà quên.
Anh ôm hôn đứa con gái lên ba một cái rồi dắt cái xe cà tàng ra ngõ. Chị vợ lầmbầm mấy câu trong miệng rồi nhìn lại mấy tờ giấy bạc anh đưa. Ra tới đường lớn,anh ghé quán cà phê bình dân kêu một cái đen, trả bù hôm qua thiếu ruột ly, vậylà hết bốn ngàn. Anh nghe đói.
Hôm qua, ông thầu mời ăn giỗ và đám thợ thầy cứ chén chú chén anh, anh không ănđược gì lại bị uống. Bình sinh, anh không thích rượu nhưng không dám từ chối sợmất lòng người trên. Rốt cuộc, chiều về với cái mặt đỏ lừng, anh nằm lăn ra ngủ.Bây giờ thì đói, thôi kệ, gói xôi một ngàn đỡ bụng. Anh vừa đạp xe vừa ăn. Nghĩtới thằng con trai mới mười lăm đã lớn ngồn ngộn bằng ba, năm nay bước vào lớptám, không biết học hành ra sao.
Anh chỉ biết đọc, biết viết. Conmồ côi mà! Ở với bà ngoại tới mười tuổi thì ngoại qua đời. Ăn chực ăn nhờ nhà dìnhà cậu thì phải làm, ai đâu có tiền lo cho đi học. Từ mười ba tuổi, anh đã làmquen với cái thùng hồ. Bắt đầu làm hồ, làm chỉ để ăn ba bữa. Nhưng anh siêngnăng lại hiền. Ai kêu gì cũng làm, ai sai gì cũng được. Miệt mài được bảy năm,anh đã làm thợ.
Trong đám con gái xách hồ, anh chấm đứa coi được nhất, cho dù nó là đứa dữ dằncó tiếng. Con nhỏ thấy anh hiền lại siêng năng và không biết nhậu nhẹt bê thanhư những người thợ khác, nó chịu. Đám cưới đãi được bốn mâm: hai mâm nhà trainhà gái và hai mâm bạn bè. Thôi thì, giàu cũng cưới, nghèo cũng cưới. Cho dầu xehoa, cho dầu kèn trống, cho dầu đãi ở nhà hàng, cho dầu cô dâu có thay bao nhiêulần áo đi nữa thì hạnh phúc vẫn là điều quan trọng.
Đám cưới không rước dâu. Cái nhàlá nhỏ của vợ anh đang ở trở thành tổ ấm. Anh không nhà nên ở luôn bên vợ... ônggià vợ anh ngày xưa cũng là thợ hồ. Thời trẻ làm lụng quá sức tới già sanh đủthứ bịnh. Thằng con trai lớn của anh vừa được năm tuổi, ông ngoại ra đi. Từ lúcvợ có thai thằng con lớn, anh đã không cho làm hồ nữa. Anh ráng làm để vợ đượcyên ổn đẻ con và nuôi con. Anh vui mỗi khi về nhà nhìn thấy vợ, thấy con.
Anh không biết nói lời hoa mỹ, anh chỉ nói thật lòng. Anh làm lụng vất vả để vợcon được cái ăn, cái mặc. Anh không dám ăn ngon, không đàn đúm bạn bè. Cuốituần, lãnh tiền xong, đám bạn kéo nhau đi làm một chầu bồi dưỡng. Anh ra chợ muachút bánh cho con, cục xà bông thơm cho vợ. Tiền lãnh bao nhiêu anh đưa hết chochị cất giữ. Thấy nhà hàng xóm có cái ti-vi, anh ao ước sao mua được một cái đểvợ con không phải đi coi ké nhà người ta.
Nhưng như vậy chừng như cũng chưavừa lòng chị. Chị bực tức cái nghèo của anh. Chị bực tức cái khờ khạo của anh.Chị muốn được chở đi chơi vào mỗi chiều. Còn anh về tới nhà, cơm nước xong đãnằm lăn ra ngủ. Cả ngày phải vật lộn với công việc, buổi trưa, anh thường lãnhlàm thêm công chuyện để có thêm tiền. Anh không dám than thở. Mình là đàn ông,làm không nuôi nổi vợ con thì để mặt mũi đâu.
Từ lúc thằng con lên cấp II, anh thường lén vợ cho tiền nó. Tội nghiệp, lớn rồimà cứ ăn cơm nguội đi học, cũng phải có tiền uống nước chớ. Chị cằn nhằn nhữngtuần anh đưa tiền ít: “Ăn xài cho dữ, mai mốt vợ con đi ăn mày cho vừa bụng mấyngười nghe!”. Anh chỉ cười. Những lần đó, anh cho tiền con mua thêm tập sách.Thằng bé thương ba, nhưng lại sợ người mẹ dữ dằn. Nó ráng lắm mà không học giỏiđược có lẽ cái gien di truyền? Nó muốn nghỉ học đi làm hồ nhưng anh không chịu:“Con cứ ráng học hết cấp III đi, ba ráng làm nuôi con nổi mà!”.
*
**
Anh vừa về tới nhà đã thấy đứa con nhỏ mếu máo khóc. Nhìn thấy vợ ăn mặc nhưchuẩn bị đi đâu, anh ngạc nhiên:
- Giờ nầy mà mình sửa soạn đi đâu?
- Tôi đi kiếm việc làm. Ở nhà trông vô mấy đồng lương chết đói của anh, tôi chịuhết nổi rồi!
- Mình... mình đi làm việc gì? Anh ngạc nhiên há hốc miệng...
- Chị Sáu giới thiệu tôi làm ở một quán nhậu. Chỉ làm mấy tiếng ban đêm thôi màbằng lương cả ngày của anh đó! Được chưa? Bây giờ ăn cơm rồi coi con nhỏ giùmtôi. Tôi đi làm mới có thêm cái ăn cái mặc. Con cái ngày một lớn mà trong nhàtrống hoác như vầy, ai chịu nổi!
- Nhưng sao mình không bàn với tôi. Con còn nhỏ, mình bỏ nó ở nhà tội nghiệplắm!
- Bởi vậy tôi mới đi buổi tối. Anh về giữ con. Anh giữ con không được sao?
Chị nói rồi, quơ cái túi xách bước ra cửa. Con bé khóc thét lên. Anh ẵm xốc conlên dỗ dành: “Nín đi con! Ba ẵm con đi chơi nghe! Đừng khóc!”. Thằng contrai vừa về tới cửa, vẻ mặt buồn hiu, nó đã biết chuyện:
- Con thấy mấy bữa nay dì Sáu qua nói gì với má. Con không dè má đi làm ởquán nhậu. Con đã nói ba cho con nghỉ học theo ba đi làm hồ mà ba không chịu.
Mấy cái quán đó phức tạp lắm. Con không muốn má đi làm ở đó đâu!
- Con còn ở tuổi đi học thì cứ ráng học. Biết chữ rồi làm được công chuyện nhẹnhàng hơn, chứ như đời ba thì cực khổ lắm.
Thằng con buồn ra mặt. Nó nhìn ba bằng ánh mắt cảm thông. Con nhỏ đã nín khóc.Anh ẵm con đi dài theo con hẻm. Một vài người nhìn anh ái ngại.
*
**
Chị đi làm được một tuần. Đêm nàovề cũng đầy mùi bia, rượu. Chị có vẻ ngượng ngùng với anh: “Khách ép thì mìnhphải chiều! Đi làm thì phải được lòng khách, chủ người ta mới mướn mình”.Anh buồn bã không nói gì. Anh không lạ gì cái cảnh trong các quán rượu nhưng anhkhông quen cãi lẫy với vợ. Và anh cũng hiểu chị muốn chia sẻ cái gánh nặng giađình với anh.
Anh tuy không vừa ý công việc chịđang làm mà lại không có giải pháp nào tốt hơn. Hôm kia, chị đã mua cho anh bộđồ, thằng lớn bộ đồng phục. Anh không vui gì khi nhận quà từ những đồng tiền củachị làm ra. Đêm nay, con bé bị sốt, nó không ngủ mà cứ vật vã khóc. Biểu thằnglớn giữ em, anh chạy ra hiệu thuốc đầu hẻm mua cho con một liều. Đã chín giờrồi. Anh độ chừng chắc một tiếng đồng hồ nữa chị về. Anh cho con uống thuốc vàthắc thỏm ngồi chờ.
Đồng hồ nhà bên gõ đều mười hai tiếng, anh giựt mình ngơ ngác. Mòn mỏi quá nênanh đã ngủ quên trên ghế. Chị vẫn chưa về. Anh giở mùng con, con bé chừng chịuthuốc đã ngủ say. Anh bỗng lo sợ, không biết có chuyện gì mà tới giờ này chị vẫnchưa về. Anh khép cửa, đi ra đường. Trời dường như sắp mưa. Hơi nước lành lạnhtrong không gian tĩnh mịch làm anh dứt cơn buồn ngủ. Anh ra tới đường lớn.
Có bóng một người đàn bà bướcchếnh choáng như một người đang say rượu. Anh ngờ ngợ rồi đi nhanh tới. Ngườiđàn bà quỵ xuống đường. Anh tới gần, sao giống vợ mình quá, nhưng quần áo thìkhông giống. Anh cúi sát xuống thì chị đã ngã vật ra đường. Ánh đèn đường vừasáng trên gương mặt người đàn bà ấy. Anh thảng thốt: “Trời ơi! Đúng là mìnhrồi!”. Bằng tất cả sức lực đàn ông, anh ẵm xốc chị như ẵm một đứa bé rồi bướcnhanh về nhà.
*
**
Khi đã được lau mặt bằng nước ấm,đã được uống chút nước trà gừng, chị tỉnh lại và thút thít khóc. Thằng con traiđã thức dậy từ lúc ba nó ẵm má vô nhà. Nó lăng xăng nấu nước giúp ba và bây giờngồi bó gối. Anh ngồi kế bên và cứ để yên cho chị khóc. Anh chưa biết chuyện gìxảy ra. Nhưng thấy chị như vầy, anh không nỡ hỏi. Chị vẫn khóc, tiếng khóc phátra từ cái miệng lúc nào cũng la cũng chửi, bây giờ sao cam chịu quá, tội nghiệpquá! Mãi một lúc, chị đã bớt xúc động, anh khẽ khàng:
- Chuyện gì vậy? Mình nói tôi nghe coi!
Chị nhìn anh như nhìn một người mới gặp. Anh ngồi đó, tay nắm lấy bàn tay chị,chị cảm nhận được những vết chai trong lòng bàn tay anh. Bàn tay đã làm biết baoviệc để vợ con đỡ nhọc nhằn vất vả. Bàn tay đã đem cơm, đem áo về nhà dù chỉ lànhững bữa cơm đạm bạc, những chiếc áo rẻ tiền. Chị ngước đôi mắt đẫm lệ nhìnanh. Tại sao anh không mắng chửi chị, tại sao anh không bỏ mặc chị - con đàn bàhư hỏng, con đàn bà chưa từng ngọt ngào với chồng. Cứ mở miệng là chị mắng chửianh. Sống với nhau bao nhiêu năm, anh chưa từng la rầy chị.
Lẽ ra, chị phải biết thương anh, phải thấy mình có phước hơn biết bao người đànbà khác. Từ khi cưới nhau, tuy nghèo nhưng chị cũng chưa thiếu ăn thiếu mặc. Cómột năm, anh đã làm tới gần giao thừa mới bước thấp bước cao về nhà vì đã gầnkiệt sức. Anh đã lãnh quét vôi gấp cho một căn nhà. Anh đã đứng suốt mười haitiếng đồng hồ để nhận số tiền công hậu hĩnh của chủ với đôi chân sưng vù vì tụmáu. Bây giờ nghĩ lại, nước mắt chị lại chảy dài trên má. Chị đi làm trong quánnhậu mới ba ngày đã có người để ý.
Đó là một tay chủ tiệm buôn hàngđiện tử. Cái nhan sắc mặn mòi của chị, của người đàn bà vừa bước qua tuổi bamươi đã làm gã động lòng. Biết chị không phải gái làng chơi mà chỉ vì hoàn cảnhmới đi làm việc này, gã quăng lưới. Mấy lần mời chị ăn khuya. Mấy lần đưa về đểtạo thiện cảm, chị đã xiêu lòng. Chị cứ nghĩ gã tốt, thấy hoàn cảnh nghèo củachị mà thương. Và đêm nào chị cũng đi ăn với gã. Đêm nay, gã đem đến một gói quàgồm mấy bộ đồ đắt tiền và một số mỹ phẩm. Gã xin cho chị nghỉ sớm và cũng đi ăn.Xong, gã đưa chị tới một nhà nghỉ ở ngoại ô.
Lẽ ra chị phải từ chối. Lẽ ra câu chuyện phải dừng lại ở đây. Anh chưa bao giờcó lỗi với chị ngoài chuyện anh nghèo. Chị đi làm cũng vì muốn kiếm tiền thôi.Chị vẫn chưa là người xấu mà! Nhưng điều gì đã khiến chị bước vào nhà nghỉ vớigã. Nhìn căn phòng sạch sẽ với chiếc giường nệm trắng tinh, cặp gối, cái mền...mọi thứ đều đẹp, đều hơn hẳn cái giường ngủ tồi tàn của vợ chồng chị, chị thấyxót xa cho mình nhưng cũng gờn gợn một cảm giác lo sợ phập phồng. Gã chủ tiệm mởbọc đồ ra để chị no mắt với những bộ quần áo đắt tiền mà chị chỉ thấy trong mơ.Gã biểu chị đi tắm. Chị nghe lời gã như một người máy. Chị không còn là chị nữa.
Đúng lúc chị vừa bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ tuyệt đẹp thì có tiếng đậpcửa, tiếng một người đàn bà nào đó la ó khóc lóc và còn tiếng nhiều người nữa.Gã chủ tiệm không còn hồn vía gì khi nghe tiếng vợ. Gã mở cửa và cả đám người ùavào. Chị bị người đàn bà với thân hình hộ pháp túm lấy trước tiên: “Đồ giựtchồng người ta nè! Mầy ăn gan trời rồi!”. Ả vừa chửi vừa đấm túi bụi vô ngườichị. Chị đưa tay chống đỡ và nước mắt trào ra. Người ta cố can ngăn, cố ôm ghìlấy người đàn bà đang trong cơn ghen hừng hực.
Gã đàn ông đứng như trời trồng không dám xông vô. Người chủ nhà nghỉ phải dùnghết sức mới kéo được người đàn bà đó ra. Y cũng tìm cách đẩy chị ra cửa rồibiểu: “Về mau đi! Còn ở đó làm gì!”, rồi y xởi lởi phân bua: “Chị bớt giận!Làm ầm lên mọi người biết chỉ thêm mất mặt chồng rồi còn làm ăn gì được. Đàn ôngai mà không tằng tịu bên ngoài đôi chút, miễn là biết lo cho gia đình thì tốtrồi! Chị nghe tôi đi!”.
Chị đi như chạy ra khỏi nhà nghỉ, mãi một lúc mới định được hướng về nhà. Chị đinhư sợ người ta đuổi theo. Nỗi đau thân xác đâu sánh bằng nỗi đau đang giày vòlương tâm chị. Chị bỗng thấy thương anh, bỗng thấy cuộc đời này anh mới là ngườichồng xứng đáng nhất. Chị chắc chắn anh sẽ không làm cái việc có lỗi với chị vàchị nhớ lại những gì mình đã cư xử với anh.
Chị mường tượng giờ này chắc anhđang lo lắng, nước mắt chị lại trào ra. Dường như có một vết thương trên môi.Chị đưa tay sờ và thấy máu. Chị bật khóc thành tiếng và lủi thủi bước đi trongnỗi đau đớn ê chề. Chị chỉ mong có anh bên cạnh lúc này để chị được chở che. Cáiý nghĩ về anh đã giúp chị có thêm sức mạnh. Bước ngã bước xiêu, cuối cùng chịcũng về được để gặp anh.
*
**
Trời mưa giông rồi cũng dứt.Những hục hặc trong căn nhà ọp ẹp của anh chị cũng không còn nữa từ sau cái đêmkinh hoàng đó. Chị nghỉ làm và mua một chút bánh kẹo bán cho đám con nít trongxóm. Người trong xóm cũng không còn nghe tiếng chị chửi chồng chan chát từ lúcvừa thức dậy. Chị đã thay đổi, thay đổi đến thằng con trai cũng ngạc nhiên. Chịthấy thương chồng biết bao khi so sánh anh với những người đàn ông chị đã gặp.Chị muốn bù đắp lại những tổn thương mà chị đã gây ra cho anh. Còn anh, khỏiphải nói cũng biết anh hạnh phúc đến dường nào.
Trời đã thương và đền trả choanh. Anh đã không trách cái việc làm nông nổi của chị. Anh biết chị không làngười xấu, chị cũng vì gia đình mà phải dấn thân. Trái tim biết yêu thương vàbiết tha thứ của anh đã thức tỉnh con người chị. Chị đã cảm nhận được thế nào làhạnh phúc và chị sẽ gìn giữ nó. Thằng con trai bỗng dưng học khá lên. Chính tìnhthương yêu của ba má và không khí vui vẻ, ấm cúng của gia đình đã tiếp thêm lòngtin và sức mạnh cho nó. Chỉ còn một nguyện vọng vô cùng chính đáng của chị màanh phải thực hiện cho bằng được: “Em thích được anh chở đi chơi vào mỗichiều, cho dù là trên chiếc xe đạp chẳng mới mẻ gì của anh!”. Và dĩ nhiên làanh đồng ý.
Truyện ngắn của TrầmNguyên Ý Anh
VOV