Gia đình tôi thuê người giúp việc vì con còn nhỏ, vợ chồng lại thường xuyên phải đi công tác xa. Cô ấy đến nhà tôi lúc hơn hai mươi tuổi, dáng người gầy, khuôn mặt hiền và làm việc không ngơi tay. Nhà cửa gọn gàng, bữa ăn nấu rất vừa miệng, con tôi cũng quấn quýt cô. Trong một năm sống cùng, gần như chưa bao giờ tôi phải phàn nàn điều gì.

Cô rất ít xin nghỉ, ngay cả dịp Tết, nếu vợ chồng tôi nói cần người phụ giúp, cô sẵn sàng ở lại. Tôi chỉ biết cô mồ côi bố mẹ từ sớm, trong nhà còn một đứa em. Ngoài những thông tin đó, cô gần như không kể thêm gì về đời sống riêng, không than thở, không kể khổ, xin xỏ.

Chỉ có một điều khiến tôi để ý là cứ đúng 9h tối, trừ những hôm vợ chồng tôi đi công tác, cô luôn xin phép vào phòng riêng và đóng kín cửa. Ban đầu tôi không quan tâm, nghĩ ai cũng cần không gian cá nhân, nhưng thói quen ấy lặp đi lặp lại, đều đặn đến mức khiến tôi sinh nghi. Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ không mấy tốt đẹp rằng cô ấy làm gì trong đó? Có gọi điện linh tinh? Hay làm điều gì mờ ám trong chính ngôi nhà của chúng tôi?

  • Covers content
  • Not interested
  • Inappropriate
  • Seen too often

ADBRO is the full service ad network for high impact contextual advertising with direct access to the exclusive in-image inventories across major local publishers.

We provide free creative adaptation into rich media, interactive and playable ads formats. Campaigns in our channel are delivered under guaranteed prices for actions with programmatic & managed delivery. We provide contextually segmented in-target audiences for over 60 industries with a full range of brand safety solutions.

ADBRO operates across SE Asia, including Singapore, Vietnam, Indonesia, Thailand, Philippines and Malaysia.

To test our channel for your advertising campaigns or consider partnership programs for publishers, please contact us at www.adbro.me

len dat camera theo doi giup viec, toi bat khoc khi biet su that sau canh cua hinh anh 1
Lần đầu tiên tôi khóc vì một người giúp việc trong chính ngôi nhà mình (ảnh minh hoạ: AI)

Sự nghi ngờ lớn dần theo cách rất tệ hại. Thay vì hỏi thẳng, tôi chọn cách âm thầm đặt một chiếc camera nhỏ ở một vị trí bí mật trong phòng cô ấy.. Tôi tự thuyết phục bản thân rằng mình chỉ muốn yên tâm, nhưng sâu thẳm là sự thiếu tin tưởng và định kiến.

Đêm đầu tiên xem lại camera, tôi đã không ngủ được. Đúng 9h, cô vào phòng, khép cửa. Một lát sau là tiếng nói chuyện vọng ra, không phải thì thầm đáng ngờ, mà là giọng nghẹn ngào xen lẫn dỗ dành. Cô đang gọi video cho em mình. Qua câu chuyện đứt quãng, tôi chết lặng khi hiểu ra em cô bị liệt, nằm một chỗ. Cô hỏi hôm nay em có đau không, có ăn được không, rồi kiên nhẫn động viên: “Em cố lên, chị làm nhiều hơn một chút, kiếm thêm tiền cho em chữa bệnh. Rồi em sẽ khỏi”.

Có lúc, cô khóc vì không được ở gần em, vì phải gửi em cho họ hàng trông giúp để đi làm xa. Cô xin lỗi em vì không thể về ngay, xin em đừng buồn. Tất cả những điều đó diễn ra sau cánh cửa mà suốt gần một năm qua, tôi từng nghi ngờ bằng ánh nhìn không mấy thiện cảm.

Tôi tắt camera giữa chừng vì không thể xem tiếp. Cảm giác xấu hổ và ân hận trào lên. Lần đầu tiên tôi khóc vì một người giúp việc trong chính ngôi nhà mình. Tôi nhận ra mình đã hưởng sự tận tụy của cô mỗi ngày, nhưng lại không hề biết, hay đúng hơn là vô tâm với hoàn cảnh thật sự của cô.

Tệ hơn, tôi từng nghĩ cô đóng cửa phòng là để làm điều không đứng đắn. Sáng hôm sau, tôi gỡ camera đi. Khi cô dọn dẹp trong bếp, tôi gọi cô lại, nói rằng tôi đã biết câu chuyện. Cô sững người, hoảng hốt, liên tục xin lỗi vì đã làm phiền khi gọi điện muộn. Cách cô xin lỗi khiến tôi càng thấy mình nhỏ bé. Tôi nói với cô rằng cô không có lỗi gì cả và tôi mới là người vô tâm.

Sau hôm đó, tôi quyết định tăng lương cho cô, không phải vì thương hại, mà vì tôi tin cô xứng đáng. Tôi cũng chủ động hỏi han nhiều hơn, cho cô thời gian thoải mái gọi điện về nhà, thậm chí sắp xếp để cô có thể về thăm em khi cần. Và tôi hiểu ra rằng, đằng sau một cánh cửa đóng kín, có thể không phải là bí mật xấu mà là cả một nỗi đau được giấu kín.

Theo VOV