
Khi kết hôn, tôi từng nghĩ mình đã chọn đúng người: một người đàn ông biết yêu thương, có trách nhiệm và đặc biệt là rất hiếu thảo với mẹ. Nhưng tôi không ngờ rằng, lòng hiếu thảo ấy lại trở thành bức tường ngăn cách anh với thực tại, khiến anh mù quáng đến mức quên mất rằng anh đã có một gia đình nhỏ để bảo vệ.
Tôi và anh cưới nhau chưa lâu. Công việc của cả hai đều bận rộn, nên kỳ nghỉ này là điều chúng tôi mong chờ nhất: một chuyến đi ngắn ngày, như một tuần trăng mật muộn để bù đắp cho những ngày tất bật. Vừa tan sở, chúng tôi lao ra sân bay, háo hức và rộn ràng như đôi vợ chồng mới cưới.
Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài được bao lâu, mẹ chồng đã gọi đến. Giọng bà từ đầu dây bên kia vang to đến mức cả khu chờ đều nghe thấy. Bà trách anh cưới vợ rồi quên mẹ, trách việc đi du lịch là lãng phí thời gian, tiền bạc, rằng thay vì tiêu xài cho vui, anh nên về thăm cha mẹ. Tôi đứng cạnh, chỉ thấy gió lạnh luồn qua gáy. Mọi người quanh đó khẽ nhìn chúng tôi, còn anh thì cười gượng, cố xoa dịu. Anh vẫn quyết tâm đi, bảo tôi đừng để tâm.
Tôi im lặng, không muốn làm hỏng kỳ nghỉ. Nhưng khi vừa đặt chân đến khách sạn, cha chồng lại gọi, nói mẹ anh đang đứng ngoài ban công khóc vì tủi thân, vì con trai bỏ mẹ mà đi chơi. Tôi thật sự không hiểu nổi: con cái lập gia đình, lẽ ra cha mẹ phải để họ có cuộc sống riêng, sao lại can thiệp đến mức ấy?
Anh mất gần một giờ để giải thích, dỗ dành. Cuối cùng, mẹ anh cũng nguôi ngoai, sau khi nghe lời hứa rằng lần tới anh sẽ đưa bố mẹ đi du lịch dài ngày. Tôi không nói gì thêm. Có lẽ với anh, mọi mâu thuẫn đều có thể giải quyết bằng lời xin lỗi, miễn sao mẹ vui.
5 ngày trôi qua, điện thoại vẫn đều đặn reo vào mỗi tối. Bà hỏi chúng tôi ăn gì, đi đâu, khi nào về. Tôi cố tỏ ra vui vẻ, nghĩ rằng chỉ cần kiên nhẫn thì mọi thứ sẽ ổn. Nhưng khi trở về, mọi niềm tin của tôi tan thành mây khói.

Vừa bước vào nhà, tôi sững người khi thấy rèm cửa trắng tinh như mới, gấp nếp ngay ngắn, mùi xà phòng thoang thoảng. Mở nhóm chat gia đình, tôi thấy mẹ chồng đăng đầy ảnh: từng tấm rèm được giặt sạch, phơi khô, treo lại cẩn thận. Dòng trạng thái của bà viết: “Mẹ không dám làm phiền con trai, chỉ dám tranh thủ lúc chúng nó đi du lịch để giặt rèm cửa cho sạch sẽ. Giờ đau lưng, phải nằm nghỉ mấy ngày.”
Bên dưới là hàng loạt tin nhắn trách móc. Họ hàng bên chồng nói tôi vô tâm, đi du lịch mà để mẹ chồng phải giặt rèm đến kiệt sức. Có người còn bảo tôi “mặt dày”, không biết làm dâu.
Tôi đọc mà tay run lên. Không ai biết rằng, bà đã tự ý vào nhà khi chúng tôi đi vắng, lấy chìa khóa dự phòng mà không một lời báo trước. Tôi không hề nhờ bà làm gì, càng không yêu cầu bà phải giặt tay từng tấm rèm nặng trĩu. Nhưng trong mắt mọi người, lỗi lại thuộc về tôi.
Khi tôi nhìn sang chồng, mong anh sẽ lên tiếng bảo vệ, anh chỉ thở dài. Anh nói mẹ anh thương anh quá, mới làm vậy. Rồi anh công khai xin lỗi trong nhóm chat, tự nhận lỗi, hứa sẽ đưa bố mẹ đi du lịch để bù đắp.
Tôi im lặng, không còn cảm giác thất vọng nữa, mà chỉ thấy mệt. Đó là khoảnh khắc tôi hiểu rõ ràng: người đàn ông này sẽ không bao giờ đứng về phía tôi. Anh sống để làm tròn đạo hiếu với cha mẹ, còn hôn nhân chỉ là phần phụ trong cuộc đời anh.
Đêm hôm đó, tôi ngồi nhìn tấm rèm trắng trước mặt, bàn tay chạm nhẹ lên từng nếp vải. Mỗi đường gấp là một dấu ấn của sự nhẫn nhịn, mỗi sợi chỉ là một vết xước trong lòng. Tôi hiểu rằng, cuộc hôn nhân này không có chỗ cho hai người, khi trái tim anh chỉ hướng về một phía.
Hôm ấy, tôi lặng lẽ rời khỏi nhóm chat gia đình và viết đơn ly hôn. Tôi cảm thấy chán nản và ngột ngạt khi phải sống với một người chồng quá nghe lời mẹ và không có chính kiến như vậy. Theo mọi người, tôi làm vậy có đúng không? Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Theo Thương Trường