Oanh ngậm đắng nuốt caynhìn ngôi nhà khang trang bỗng chốc thay tên đổi chủ và người chồng bội bạcthẳng tay ruồng rẫy vợ con. Cô chỉ còn biết tự trách mình đã quá nhẹ dạ đem lòngtin đặt vào người chồng phản trắc.
Cả khu phố bị đánh thức bởi tiếngchửi bới, và tiếng khóc xé lòng của trẻ nhỏ. Những người hiếu kỳ ngay lập tứcnhò đầu ra khỏi cửa, dáo dác đưa mắt dò xét tìm về nơi phát ra những âm thanhđầy kích thích. Mọi tò mò đổ dồn về phía nhà Oanh Thắng. Cảnh tượng mà người tachẳng bao giờ ngờ đến đã xảy ra ở đó từ ít phút trước.
Một mớ hỗn độn những ba lô, rúirết, quần áo đồ đạc tư trang của ba mẹ con Oanh bị vứt liểng xiểng trên hè phố,ngay trước cửa nhà. Đang lúc đợt rét kéo dài, trời mưa phùn, rét mướt là thế, bamẹ con hết ngửa mặt nhìn trời, lại ai oán nhìn cánh cửa nhà đã khép chặt khóchết nước mắt trông thật thảm thương. Đứa con lớn vùng đứng dậy, đập cửa thìnhthịch, vừa khóc vừa hét: “Ông là đồ tồi, là nhà của mẹ chứ, nhà của mẹ chứ…!”.Mẹ chúng mặt tái xanh, lảo đảo đứng dậy kéo cả hai đứa con gái lại gần, ôm vàolòng như muốn che chở, bao bọc cho chúng. Giữa những tiếng người xì xào bàn tán,phỏng đoán, ba mẹ con lặng lẽ gom lại đồ đạc cho vào túi rồi thất thểu đi vềhướng nhà ngoại.
Không một ai hiểu chuyện gì đãxảy ra, chỉ biết ngày hôm sau, khi cơn mưa phùn đã ngớt, trời sáng hửng lên mộtchút, những người hàng xóm thấy chồng Oanh, cùng một người đàn bà Việt kiều vàtheo sau là một thằng bé chừng 3 tuổi trắng trẻo xinh xắn như con lai từ trongcăn nhà ba tầng đi ra, tay trong tay cùng nhau đi ăn sáng… bình thản trước ánhnhìn chê trách và những cái lắc đầu ngán ngẩm của mọi người.
![]() |
Ngôi nhà ba tầng vừa đượcxây khang trang cách đó chưa lâu. Trước đó, ba mẹ con Oanh sống trongcăn nhà mái bằng cũ chật hẹp hơn. Nhiều năm rồi, từ khi chồng đi kiếmsống nơi xứ người, ba mẹ con Oanh vẫn sống kham khổ như thế. Đùng mộtcái, chồng Oanh bảo phải xây nhà để về nước hẳn, vì công việc làm ăn đãkhông còn thuận lợi như trước. Oanh băn khoăn lắm, vì căn nhà của hai vợchồng vốn nằm trên đất của ông bà nội. Oanh tính chuyện bàn bạc với bốmẹ chồng thì ông bà chắc nịch “Chúng tao có mỗi chồng mày là con traiduy nhất, sau này chả cho nó thì cho ai mà mày sợ. Thôi, không phải sangtên sang họ gì sất, chúng tao chết sẽ di chúc lại cũng chả sao. Khôngphải lo, cứ xây đi cho vợ chồng con cái ổn định mà làm ăn.” Thấy ông bànói có lý, Oanh cũng xuôi. Khoản tiền chồng Oanh đi làm ăn ở nước ngoài,lâu lâu mới gửi về tính ra chỉ đủ phân nửa, số còn lại Oanh bươn bả chắtbóp từng đồng và được sự hỗ trợ của ông bà ngoại mới đủ để xây lại nhà.
Thấm thoắt ngôi nhà đã xây xongđẹp đẽ. Cả khu phố đều mừng cho họ cuối cùng cũng làm xong được một việc lớn củađời người. Ba mẹ con phấn khởi chờ đón ngày chồng Oanh trở về. Ngỡ rằng, từ naycả gia đình sẽ được đoàn tụ trong ngôi nhà ấm cúng…
Hai đứa trẻ tíu tít nắm tay mẹ,hồi hộp nhìn về phía cửa ra của sân bay. Vừa nhìn thấy bố, chúng đã nhảy cẫnglên vui sướng, hò hét ầm ĩ. Nụ cười tắt ngấm trên môi Oanh khi thấy chồng khôngchỉ đi một mình. Họ cùng lên xe trở về nhà với hai người lạ mặt. Một người đànbà Việt kiều không còn trẻ, đeo đầy những vòng vàng, nhẫn vàng lóa mắt, chốcchốc lại nhìn Oanh với ánh nhìn khinh khỉnh. Và một thằng bé đẹp như con lai,giọng nói trọ trẹ không được sõi. Cái nhạy cảm của người đàn bà khiến lòng Oanhsẵn đầy nghi hoặc, bỗng té ngửa khi thằng bé gọi chồng Oanh là “papa”. Không giữnổi bình tĩnh, Oanh quay ngoắt người hỏi chồng, giọng gay gắt “Sao nó lại gọianh như thế? Thằng bé và người đàn bà này là ai, anh giải thích đi!” Chồng Oanhnhăn mặt, thủng thẳng: “Để về nhà rồi nói sau! Họ là khách của tôi”. Người đànbà không nói gì, tặng cho Oanh một cái liếc xéo và cái cười nhếch mép khả nghi.
Cả dọc đường về, lòng Oanh cồncào như có lửa đốt. Hai đứa trẻ vẫn ríu rít trò chuyện với bố, chốc chốc mớithấy bố nó đáp lại được một câu không lấy gì làm hào hứng, càng khiến Oanh thêmbực bội.
Vừa bước vào nhà, người đàn bà đãsáng mắt lên, gật gù vẻ hài lòng: “Ngôi nhà đẹp đấy. Mình sẽ sống ở đây hả anh?”Oanh chưa kịp phản ứng đã nghe chồng ngọt ngào trả lời “Đúng rồi em yêu, nhà củachúng mình mà.”
Đất trời như sụp xuống trước mặt,Oanh xông vào túm cổ áo chồng giận dữ: “Anh vừa nói cái gì, anh nói lại tôinghe!”. Chồng Oanh giật mạnh bàn tay vợ đang túm lấy mình, tiện thể bồi thêm mộtcái đẩy, Oanh ngã sõng xoài ra phía sau nghe tim mình rạn vỡ theo cái giọng điệulên xuống trầm bổng của chồng: “Tôi nói đây là nhà tôi. Sao, có gì sai nào? Tiềntôi gửi về xây nhà, đất là của bố mẹ tôi. Đã không cam chịu thì ra khỏi nhà tôingay đi, còn đợi tôi đuổi mới hiểu ra à?”. Oanh khóc nấc lên đau đớn nhớ lạinhững lời ong tiếng ve những ngày chồng đi nước ngoài, cô hiểu người đàn ông xanhà chẳng bao giờ tránh khỏi chuyện bồ bịch, cũng là để khỏa lấp nỗi nhớ vợ nhớcon. Cô chấp nhận tất cả, cuối cùng mới tá hỏa khi chồng về nước lại tráo trởlật mặt đến vậy.
Oanh nức nở: “Anh là đồ khốn,không phải là con người. Tiền anh gửi về được bao nhiêu mà đòi xây nhà xây cửa.Trong này có cả tiền của tôi làm ra, cả tiền bố mẹ tôi góp nhặt mới có được. Anhkhông có quyền đuổi mẹ con tôi ra ngoài”. Chồng Oanh vênh mặt hất hàm lật lọng“Cô có gì để chứng minh điều đó không? Có giấy tờ nhà không? Tôi làm sao, cô ởnhà chắc cũng mèo mả gà đồng chứ riêng gì tôi. Khôn hồn thì lấy đồ đạc và rakhỏi nhà tôi mau đi trước khi tôi nổi giận”. Người đàn bà Việt kiều khoanh taytrước ngực, chân rung rung thỏa mãn, miệng cười sung sướng. Oanh vụt đứng dậy,lấy hết sức bình sinh túm tóc người đàn bà giáng cho một cái tát. Chồng Oanh vằnmắt túm lấy cổ Oanh giật ngược trở lại. Hai đứa trẻ nãy giờ vẫn đứng sững sợsệt, thấy mẹ bị bắt nạt, vội xông vào cắn tay bố.
Người đàn ông trước giờ chúng vẫnyêu thương và nhung nhớ gọi là “bố” bực tức hất văng hai đứa vào góc nhà. Rồimột tay lôi xềnh xệch Oanh ra cửa, một tay ra hiệu cho bồ nhí túm cổ hai đứa congái.
Ba mẹ con bị hai con người bấtnhân lẳng ra ngoài giữa tiết trời giá rét. Cánh cửa đóng sầm lại, vài phút sau,từ ban công tầng hai, những quần áo và đồ đạc bị thả rơi một cách không thươngtiếc. Oanh ngậm đắng nuốt cay nhìn ngôi nhà khang trang bỗng chốc thay tên đổichủ và người chồng bội bạc thẳng tay ruồng rẫy vợ con. Cô chỉ còn biết tự tráchmình đã quá nhẹ dạ đem lòng tin đặt vào người chồng phản trắc.
Theo PLXH