Chị vợ tiếp thị với mộtthái độ điềm nhiên đến chẳng ngờ, khiến thị hụt hẫng: “Trời đất, em mới chỉ làmột đứa trẻ. Đứa con trong bụng này là của anh ta sao? Vậy em định thế nào?Chồng chị sẽ chẳng bao giờ để em sinh ra một đứa trẻ nữa...".


Thị đã hết rồi cái thời dằn vặtvà giằng xé vì là người thứ ba chen chân vào gia đình họ. Đứng trước tình yêuvới một người đàn ông đã có vợ, thị lặng lẽ chấp nhận chỉ là một cái bóng. Thịlặng ngắm mình trong gương, bộ đồ ngủ bằng xa tanh nhàu nhĩ sau một đêm hoanlạc. Thị xót xa thấy mình vẫn còn trẻ lắm, bởi điều đó cũng đồng nghĩa với cuộcsống trong bóng tối của thị hãy còn dài lắm. Biết bao buổi sáng thức giấc, thịngơ ngác tìm kiếm một bóng hình, nhưng nhìn nửa giường còn lại trống trải, thịlại âm thầm ôm chiếc gối đưa lên áp vào mặt mũi mình, hít một hơi thật sâu cốníu giữ cái mùi cơ thể của người đó còn vương lại dù chỉ là một chút.

Nhân quả xoay vần
 

Thị uể oải đứng dậy, xáchtúi đi chợ. Thị đi đến đâu cũng bắt gặp những ánh nhìn khinh khi hướngvề phía mình. Mặc kệ, thị đã dần quen với việc bị người ta chửi rủa,trách chê. Dù vậy thị vẫn có thói quen rảo bước thật nhanh ra khỏi nhữngđám đông ồn ã.

Hòa vào dòng người đang đi lạitrên đường, thị thấy lòng nhẹ nhõm. Ở đó, chẳng ai biết thị, thậm chí có ngườicòn tò mò cứ nhìn theo thị đỏm dáng trong bộ đầm hàng hiệu, chễm chệ trên mộtchiếc xe ga đắt tiền. Ban đầu thị cũng thích thú, coi đó như một trò tiêu khiển.Dần dà thị thấy chán, thị thả hồn dọc theo những cửa hàng thời trang trên phố,thị lẩm nhẩm kiểm đếm trong đầu những bộ đồ treo chật cả cái tủ ba ngăn ở nhà,rồi tặc lưỡi chi tiền mua thêm. Thị dừng chân bên ngoài khu vui chơi giành chotrẻ em. Mắt thị tối sầm lại khi bắt gặp người đàn ông của thị đang vui vẻ bêngia đình. Anh ấy có vợ và hai đứa con một trai, một gái xinh xắn. Thị nuốt nướcmắt, phóng xe trở về nhà.

Mở cửa, thị thả phịch người xuốngghế. Nước mắt lưng tròng, cái cảm giác tủi thân cùng cực lại tìm về nơi thị. Cănnhà này, những tiện nghi đắt tiền, xe máy đẹp, quần áo đồ hiệu, tiền tiêu rủngrỉnh, tất cả để đổi lấy cuộc đời không thừa nhận của thị. Thị đã quen với sự chờđợi nhưng sao hôm nay thị thấy lòng cồn cào, đau nhói. Thị đang ghen! Ngược đờilàm sao, chua chát làm sao. Câu khẳng định năm nào của người thị yêu lại văngvẳng bên tai: “Anh sẽ không bỏ vợ bỏ con. Nếu em đồng ý thì mình tiếp tục. Anhsẽ chu cấp cho em một cuộc sống đầy đủ không hề thua kém ai, nhưng đừng đòi hỏinhiều hơn” .

Thị vùng dậy như chợt nhớ ra điềugì, thị lật lên lật xuống mấy tờ lịch bóc, bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm. Mắt thịsáng lên mừng rỡ, thị chạy vội vào phòng ngủ, tay vớ lấy một cái hộp thị giấutít sâu trong cái ngăn bàn trang điểm và được khóa kĩ, chọn lấy cho mình một quethử. Thị đã mua cả một hộp lớn để dùng dần, trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hyvọng. Mười phút sau, thị vác bộ mặt dài thượt thất vọng ra khỏi phòng vệ sinh.

Đã quá lâu rồi kể từ ngày thị lỡmang bầu, lúc ấy thị mới là một sinh viên năm thứ ba ngây thơ và vô tư lự. Khôngđành lòng trước quyết định phá thai của người yêu, thị vác bụng đến tìm gặp vợcủa người ấy. Chị vợ tiếp thị với một thái độ điềm nhiên đến chẳng ngờ, khiếnthị hụt hẫng: “Trời đất, em mới chỉ là một đứa trẻ. Đứa con trong bụng này làcủa anh ta sao? Vậy em định thế nào? Chồng chị sẽ chẳng bao giờ để em sinh ramột đứa trẻ nữa. Hai đứa với anh ấy đã là quá đủ rồi”. Thị nhát gừng từng câu,yếu ớt khơi gợi những góc khuất trong lòng người đàn bà ấy: “Nhưng, anh ấy cũngyêu em, em nghĩ… chắc là… anh ấy sẽ không nỡ. Thế chị không hận khi biết sự thậtnày sao, chị sẽ không li hôn?”.

Chị vợ nở một nụ cười tươi rói:“Em nghĩ chị sẽ đòi li hôn? Em ngây thơ quá, chị sẽ không làm như vậy. Ở nhà,chồng chị vẫn là một người chồng, người cha tốt. Chưa nói đến việc anh ấy khôngmuốn gia đình tan vỡ, đó cũng là điều chị không mong muốn. Anh ta cứ mặc sức làmgì bên ngoài cũng được, nhưng vẫn là chồng chị, mãi mãi không thay đổi. Giờ thìem đã hiểu, hãy tự quyết định cuộc đời mình. Em vẫn còn trẻ lắm…”.

Thị hụt hẫng, thị sốc vì khôngđạt được mục đích. Thị non nớt và yếu đuối trong cuộc đời này, ngay đến ngườiđàn ông của thị cũng không là chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời thị. Từ bỏ giữachừng giấc mơ đại học, từ bỏ đứa con đang thành hình trong bụng, thị ngậm ngùicam tâm tình nguyện đóng vai phụ trong cuộc tình tay ba ấy. Đơn giản bởi thị sợphải bắt đầu một mối tình mới khi trong tay thị đã chẳng còn gì. Ba năm sốnglặng câm trong căn nhà ấy, thị đã bắt đầu trưởng thành lên trong suy nghĩ. Thithoảng thị lén lút, tự cho phép mình quên uống thuốc tránh thai, thị thầm hyvọng may mắn sẽ trở lại với thị thêm một lần nữa, và nếu có thế thật thị sẽkhông đời nào từ bỏ.

Trước giờ thị chưa từng tin vào luật nhân- quả ở đời. Nhưng có vẻ như cái nhân-quả vẫn xoay vần và ám ảnh trong cuộc đời thị. Gạt nước mắt và nỗi thất vọngđong đầy trong đôi mắt buồn, thị giật mình thấy trời đã bắt đầu nhá nhem tối.Thị quày quả chạy lại bàn gương phấn, nhanh chóng tút lại nhan sắc, chòng vàongười một cái váy hai dây đầy khêu gợi. Xong đâu đấy, thị nhướng mắt nhìn raphía cổng. Cuộc đời thị vẫn luôn luôn là những đợi chờ mòn mỏi… thị tự hỏi lòng:“Đến bao giờ mới thôi phải chờ đợi?!”.

Theo PLXH