Run rẩy nhặt xác hài nhi ở CV Thống Nhất

Theo lời giới thiệu, chúng tôi tìm gặp bà Lê Thị Hợp, công nhân Công ty môi trường đô thị số 3 Hà Nội, người mà gần đây nhất đã nhặt xác của những đứa trẻ bị bỏ rơi. Sau một chút khó khăn, chúng tôi cũng tìm gặp được bà Hợp vì bà đã nghỉ hưu. Căn nhà của bà nhỏ nhắn và nằm trong một ngõ nhỏ, lặng lẽ như chính công việc âm thầm của bà

Đến tận bây giờ, bà Nguyễn Thị Hợp, nhân viên Công ty môi trường đô thị số 3 HàNội chưa bao giờ tin chuyện ma quỷ trên đời, thế nên việc nhìn thấy hình ảnh haiđứa trẻ đang cười đùa, tranh nhau chỗ ngồi trong lòng bà, gọi bà là mẹ và léonhéo đòi mua kẹo, bà cũng chỉ coi đó như một ảo giác do tự kỷ ám thị mà ra.


Bình tĩnh nhớ lại bà mường tượng ra đó là 2 đứa gần đây nhất trong số 7 đứa trẻbà đã nhặt được xác của chúng từ những thùng rác công cộng.

Những sinh linh vô tội

Công viên Thống Nhất một buổi sáng cuối tuần đầu đông vắng khách, chỉ lác lácnhững đôi tình nhân đang ôm siết nhau thật chặt. Biết chúng tôi hỏi chuyện vềnhững hài nhi bé nhỏ bị vứt trong thời gian gần đây, ông bảo vệ tóc đã ngả hoarâm thở dài thườn thượt, rồi chép miệng: "Chuyện đó như là cơm bữa rồi, ngày xưaviệc làm đó bị coi là tội ác đáng ghê tởm, bây giờ người ta coi việc vứt xác connhư là hiển nhiên như vứt xác một con vật nào đó vậy. Không hiểu lương tâm họ ởđâu nữa"?
Run rẩy nhặt xác hài nhi ở CV Thống Nhất
Công viên Thống Nhất - nơi phát hiện rất nhiều xác trẻ em bị bỏ rơi

Theo lờigiới thiệu, chúng tôi tìm gặp bà Lê ThịHợp, công nhân Công ty môi trường đô thịsố 3- Hà Nội, người mà gần đây nhất đãnhặt xác của những đứa trẻ bị bỏ rơi.Sau một chút khó khăn, chúng tôi cũngtìm gặp được bà Hợp vì bà đã nghỉ hưu.Căn nhà của bà nhỏ nhắn và nằm trong mộtngõ nhỏ, lặng lẽ như chính công việc âmthầm của bà. Cũng như những người đồngnghiệp, bà Hợp sẽ không bao giờ quênđược cái cảm giác hãi hùng khi trực tiếpchứng kiến những xác trẻ thơ vô tội lẽra đã được làm người nếu như những ngườimẹ, người cha không đang tâm vứt bỏ.

Đưa ánh mắt nhìn xa xăm, bà Hợp nhớ lạilần đầu tiên chạm trán xác thai nhi: Đólà một buổi chiều nắng gắt như muốn vỡtoang bầu trời. Một người đàn ông đichiếc xe ga sang trọng, chở sau lưng làngười đà bà nục nịch, cầm trên tay mộtchiếc túi nilon khá nặng.

Nhìn từ xa, chiếc túi nilon mang màu rựcrỡ, khiến chị đồng nát tò mò nghĩ rằngbiết đâu trong đó còn có món đồ gì bánđược, nghĩ rồi chị nấn ná đi theo họ.Thấy đông người và khó chịu vì sự có mặtbất thường của chị đồng nát, người đànbà lẩm bẩm rồi huých tay cho lái xe rồga phóng vào chỗ khuất của những chiếcthùng rác ngoài cổng công viên, vất bịchchiếc túi xuống và biến mất.

Bà Hợp khi đó cùng với đồng nghiệp đangdọn vệ sinh ở gần đó, thấy chị đồng nátxin phép lấy chiếc túi, bà gật đầu, nghĩchị ta chắc nghèo và khốn khổ lắm. Nhưngchỉ ít giây sau, tiếng hét thất thanhcủa cô đồng nát khiến bà giật mình, quaylại đã thấy gương mặt chị ta tái métkhông còn giọt máu.

Bà chạy lại mở to chiếc túi ra. Hỡi ôi,bà Hợp khi đó không dám tin nổi vào mắtmình: Trong túi là một hài nhi kháukhỉnh, là con trai, nặng chừng hơn 3kg,đỏ hỏn nhưng đã tắt thở, bắt đầu lạnhtoát. Đôi mắt nhòa đi, bà run rẩy chắptay vái lạy trời đất. Mồ hôi trên tránvã ra như tắm, nước mắt bà chỉ trựctrào. Nhìn đứa trẻ khôi ngô, nằm gọntrong túi như đang ngủ, lại mang linhcảm của một người mẹ đã quen với việcmang nặng đẻ đau, bà đoán, có lẽ nó cũngđã được cất đôi ba tiếng khóc chào cuộcđời hẩm hiu trước khi bị mẹ cha rũ bỏ.

Cũng mang trong lòng những nỗi ám ảnh vềnhững xác trẻ thơ vộ tội bị vứt bỏ, bàNguyễn Thị Măng, sau hơn 20 năm gắn bóvới môi trường đô thị không còn thấy xalạ gì khi chúng tôi hỏi chuyện. Bà nóirằng không muốn nhớ lại, bởi mỗi lầnnhớ lại, đối với bà, là một lần đau.

Nếu như không hiểu sâu hơn về hoàn cảnhcủa bà Măng, nhiều người hẳn sẽ mỉa maicái cách nói chuyện... nực cười của bà,cho rằng bà ôm rơm rặm bụng mới đi đauxót cho thiên hạ.

Nói chuyện với chúngtôi, bà Măng trầm trầm, bà sinh được 2đứa con, chồng bà chết sớm, đứa con thứ2 của bà bị đẻ rơi ở ngoài đường, lại đẻnon tháng do cuộc sống khổ cực nay đâymai đó, nên nó 18 tuổi đầu mà vẫn dặtdẹo và nhỏ thó như đứa lên mười.

Chính vì quá yêu thương con mình mà mỗilần gặp xác những đứa trẻ bị bỏ rơi, bàMăng thường không cầm được nước mắt. Lầnđầu tiên bà nhìn thấy một hài nhi là vàotảng sáng mùa đông cách đây 3 năm. Đứabé đỏ hỏn, được bọc kín trong túi nilonmàu đen, lúc bà cầm lên, quanh mình nócòn nguyên nhau ở rốn, tươi nguyên màumáu còn đôi mắt nó thì vĩnh viễn khôngbao giờ mở ra được. Đứa bé nặng chừng1kg và bà cũng không rõ là trai hay gái.

Cả bà Hợp cũng như bà Măng, sau lần đầutiên chứng kiến những xác trẻ vô tội ấy,những lần sau đối với họ bớt bàng hoànghơn. Mỗi lần như thế, họ lại nghĩ rằng,một tội ác đã được gây ra trên cuộc đời.Và bà Măng còn băn khoăn khôn tả, là tạisao hơn 20 năm trong nghề, chỉ đến khimấy năm gần đây, khi cuộc sống hiện đạihơn, người ta thành đạt và lũ trẻ đượchọc hành nhiều hơn, thì những xác trẻlại bị vứt nhiều đến thế. Bà Măng nhẩmtính, chỉ riêng năm ngoái, người ta đãnhặt được 7 các xác hài nhi bị vứt bỏchỉ riêng ở quanh khu vực này...

Lời xin lỗi nào cho con

Run rẩy nhặt xác hài nhi ở CV Thống Nhất
Bà Nguyễn Thị Măng

"Cuộc sống vẫn là một vườn hoađẹp và đâu đó những linh hồn bé bỏng vẫn chơi trò cút bắt sau những khóm hoaxinh... ta gọi đó là an nhiên". Đó là những câu giới thiệu về một khu nghĩatrang tại Huế dành để an táng những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi trong thùng ráchay bên vệ đường. Những người lập ra khu nghĩa trang này chỉ với mong muốn nhữngsinh linh bé nhỏ kia sẽ thanh thản, an nhiên, họ không tìm gì cho chính mìnhgiữa cuộc đời bề bộn.

Cho đến nay, Việt Nam vẫn là một trong những nước có tỷ lệ nạo phá thai cao nhấtthế giới. Song hành với nó là tỷ lệ những người vô sinh ngày càng tăng. Có tớiTrung tâm hỗ trợ sinh sản - Bệnh viện phụ sản TW, người ta mới phần nào hiểu hếtđược những nỗi khát khao có những đứa con do chính mình dứt ruột đẻ ra. Cầuthang dẫn lên khoa Hiếm muộn đã đón hàng nghìn bước chân chỉ với hy vọng tìmđược cho mình hạnh phúc từ những tiếng trẻ khóc bi bô. Có những bước chân ra vềtrong hân hoan hạnh phúc, lại có những bước chân tuyệt vọng não nề. Có nghenhững bước chân ấy, mới hiểu được rằng, đứa con là nỗi khát khao được làm chalàm mẹ, làm tròn những thiên chức mà cuộc đời ban tặng.

Là một bác sỹ, PGS. TS Nguyễn Thị Phương Hòa- Nguyên Phó vụ trưởng vụ Bảo vệ sứckhỏe sinh sản bà mẹ và trẻ em - Bộ Y tế đã từng không ít lần chứng kiến hình ảnhnhững đưa trẻ ra đời trong hân hoan hạnh phúc của người mẹ, bà cũng từng nhiềulần chứng kiến biết bao người phụ nữ tuyệt vọng vì không còn khả năng có con dotuổi trẻ buông thả, lầm lạc. Họ, do tuổi đời khi đó còn quá trẻ, cũng do niềmtin mù quáng vào tình yêu mà không giữ được mình. Họ, khi đó đã đang tâm chối bỏquyền được ôm đứa bé vào lòng, ủ cho con hơi ấm, mà biến chúng thành những hàinhi không nhà, những linh hồn vô tội.

Tuổi thơ của một đứa trẻ thường lắm diệu kỳ. Những đứa trẻ ngoan hay được bố mẹđưa đi chơi trên đoàn tàu xình xịch trong Công viên Thống Nhất. Những bánh rayấy ngày ngày vòng quanh, như bánh xe đời quay mãi, ở đó những đứa trẻ nhờ tìnhyêu của bố mẹ chúng mà lớn lên. Nhưng cũng có những đứa trẻ khi sinh ra đã biếtđến công viên, vệ đường, nhưng không phải để tìm điều kỳ diệu, chỉ bởi chúng bịcoi như một thứ rác, là sản phẩm của những người mẹ, người cha vụng trộm và đangtâm chối bỏ con mình.
 


Theo Người đưa tin
 



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.