Tôi kết hôn với anh năm 25 tuổi, sau một mối tình kéo dài gần 2 năm. Khi ấy, tôi đã thành thật với anh rằng tôi không mong muốn có con. Tôi muốn sống một cuộc đời DINK – hai người, không con cái, cùng tận hưởng tự do và theo đuổi những điều mình mơ ước. Anh không phản đối, còn ôm tôi và nói: "Nếu đó là điều khiến em hạnh phúc, anh sẵn sàng chấp nhận."

Tôi tin anh. Tin vào tình yêu, tin vào lời hứa trước hôn nhân ấy và sống trọn vẹn từng giây phút bên anh.

Chúng tôi cưới nhau trong sự ủng hộ miễn cưỡng của gia đình anh. Vì là con trai một, họ đã đặt nhiều kỳ vọng nơi anh, đặc biệt là mong muốn có cháu nối dõi. Nhưng vì yêu tôi, anh thuyết phục bố mẹ, bảo rằng thời đại đã khác rồi, con cái không phải là thước đo của hạnh phúc.

Suốt 5 năm, tôi vẫn giữ vững lập trường. Không phải vì ghét trẻ con, mà vì tôi luôn cảm thấy mình không phù hợp làm mẹ. Tôi sợ bản thân không thể chăm sóc một sinh linh khác đúng cách khi còn đang chật vật sống cho chính mình.

Nhưng rồi, tôi có thai. Đó là một sự cố bất ngờ nhưng kỳ lạ thay, tôi không hoảng sợ như tưởng tượng. Nhìn ánh mắt rạng rỡ của anh, sự vui mừng không giấu nổi của bố mẹ chồng, tôi bắt đầu dao động.

Tôi nghĩ, có thể cuộc đời mình sẽ thay đổi, và lần đầu tiên, tôi thấy mình muốn giữ đứa bé.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu.

Vừa thoát cửa tử trở về những tưởng được chồng quan tâm ai ngờ anh lại giáng cho tôi một đòn chí mạng
Ảnh minh họa

Bác sĩ thông báo tôi có nguy cơ sảy thai cao. Cơ thể tôi yếu, tử cung mỏng và không ổn định. Dù đã cố giữ gìn, dùng thuốc, nghỉ ngơi tuyệt đối… thai vẫn không giữ được. Tôi mất con ở tuần thứ 11. Không một ai có lỗi. Nhưng tôi thấy mình như tội đồ.

Tôi nằm lặng trên giường bệnh, nghe bố mẹ chồng thì thầm ngoài hành lang. Họ không oán trách, nhưng thất vọng hiện rõ trong từng ánh mắt.

Còn anh chỉ im lặng đến lạnh lùng.

Một tuần sau, khi tôi vừa hồi phục và nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua… thì anh đưa đơn ly hôn.

Tôi bật khóc. Không phải vì ngỡ ngàng, mà vì đau lòng đến tận cùng.

“Anh đã hứa. Trước khi cưới, anh đã hứa điều gì?”

Anh nhìn tôi, giọng mệt mỏi: “Nhưng em không sinh con được. Em biết gia đình anh không thể không có người nối dõi.”

Tôi nắm lấy tay anh: “Em đã không phá bỏ. Em đã cố giữ. Em còn có thể thử lần nữa, hoặc nếu không thể… chúng ta có thể nhận con nuôi. Sao anh lại quay lưng với em lúc này?”

Anh rút tay lại: “Anh mệt rồi. Bố mẹ anh già rồi, không chờ thêm được nữa. Anh không muốn họ thất vọng thêm lần nào nữa.”

Tôi không thể nói gì. Chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua mọi định kiến. Tôi từng tin lời hứa có thể níu giữ hai con người ở bên nhau. Nhưng hóa ra, có những điều mạnh hơn cả yêu thương: đó là áp lực, là truyền thống, là “bổn phận làm con” với một gia đình mà tôi chưa từng thuộc về.

Anh muốn ly hôn, để lại nhà và xe cho tôi như “đền bù”. Nhưng tôi cần gì những thứ đó? Cái tôi cần là một mái ấm mà tôi đã từng tin sẽ tồn tại mãi mãi.

Tôi từng là người phụ nữ yêu anh hết lòng, không tiếc thanh xuân 5 năm để ở bên anh. Bây giờ tôi đã 30 tuổi. Tôi phải làm gì với vụ ly hôn này đây?

Liệu tôi sai, khi không thể sinh con? Hay chính anh đã quên mất lời hứa của mình trước hôn nhân?

Mọi người nghĩ sao… Tôi nên níu kéo, hay học cách buông tay người đã không còn chọn mình nữa?

Theo Thương Trường