Chẳng lẽ anh đến với tôi chỉ vì... "chuyện ấy"?

Năm nay tôi vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất của người con gái. Tuy tôi chưa đủ “lớn”, chưa đủ “khôn ngoan” để có thể vận hành cuộc sống của mình một cách êm ả… nhưng giờ đây, tôi cũng đã dần ý thức được cách làm chủ cuộc sống của mình.

Năm nay tôi vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất của người con gái. Tuy tôi chưa đủ “lớn”, chưa đủ “khôn ngoan” để có thể vận hành cuộc sống của mình một cách êm ả… nhưng giờ đây, tôi cũng đã dần ý thức được cách làm chủ cuộc sống của mình.

Tôi là một cô bé khá xinh xắn nhưng lúc nào gương mặt tôi "cũng có nét đượm buồn" – như lời của những người bạn nói về tôi. Tôi ghét phải lấy lòng mọi người, ghét khi phải tỏ ra tươi cười… và ghét nhất là đàn ông.

Thế nhưng, hè năm lớp 11, trong một lần tình cờ, tôi đã gặp anh. Ban đầu, tôi không ấn tượng gì về anh, cũng không nghĩ về anh nhiều…vì lúc đó, tôi chỉ muốn học cho thật tốt, không muốn vướng vào “chuyện tình cảm vớ vẩn” (như bố tôi vẫn thường nói).

Đi uống nước với anh hơn hai lần, tôi vẫn không mảy may rung động trước những tình cảm của anh. Nhưng dường như ông trời đang cố đùa trêu tôi… đó là vào một đêm rất khuya, điện thoại tôi bỗng có cuộc gọi đến, là anh. Khi tôi vừa nghe máy thì đã nghe tiếng khóc thảm thiết từ anh, anh khóc lóc như một đứa trẻ con vậy. Tôi thật sự rất bất ngờ trước thái độ đó của anh vì từ trước đến nay, lúc nào anh cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, cứng rắn… nhưng không hiểu sao giờ đây, anh lại khóc lóc đến thảm thiết như vậy?

Khi tôi ra sức động viên, anh mới thôi khóc. Anh kể cho tôi nghe rằng: “Bạn gái anh (tôi cũng đã biết qua, tên là Nhung - một cô gái rất đẹp và dễ thương), cô ấy là một người rất thông minh, lanh lợi, con nhà giàu. Cô ấy đã tự tử vì sự ngăn cản của gia đình khi bố mẹ không cho cô ấy đến với anh. Anh đang rất đau khổ…”.


Ảnh minh họa

Tôi như chết lặng khi nghe được câu chuyện của anh… và bỗng dưng, tôi cảm thấy thương anh vô cùng.  Khi tôi đang cố gắng khuyên anh đủ điều thì anh đáp lại: “Em yên tâm, anh sẽ sống phần đời còn lại của Nhung cho thật ý nghĩa”. Cũng từ đó, tôi bắt đầu cảm thông với nỗi đau quá lớn anh đang phải chịu đựng.

Tiếp đến những cuộc hẹn sau đó, tôi đối xử dễ chịu với anh hơn. Và cũng kể từ đấy, tôi bắt đầu yêu anh bằng cái đầu non nớt của mình. Còn anh, người đã đến bên tôi, cho tôi được nếm trải là cảm xúc hạnh phúc đầu của tình yêu đầu đời… đã luôn ở bên cạnh chở che, yêu thương tôi hơn cả chính bản thân mình.

Anh hay chở tôi đi ăn, uống cà phê và hay chọc cho tôi cười. Tôi cũng tập tành uống cà phê đen ít đường giống anh. Có thể nói, lúc đó tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi được ở trong vòng tay ấm áp của anh.

Năm lớp 12, tôi cố gắng học thật giỏi vì anh, vì tôi và vì sự hãnh diện của bố dành cho tôi. Tôi thức khuya học tập, anh luôn động viên tôi bằng những tin nhắn mùi mẫn, sẻ chia và giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống. Thế nhưng, tình yêu của hai đứa bắt đầu rẽ sang một hướng khác khi anh đòi quan hệ với tôi.

Khi nghe được lời đề nghị đó, tôi thực sự rất hoảng loạn. Tôi sợ lắm… có đánh chết tôi cũng không bao giờ tôi dám làm chuyện động trời ấy. Và dù anh có năn nỉ ỉ ôi tôi bao nhiêu lần thì tôi vẫn một mực từ chối.

Dù không được người yêu đồng ý nhưng anh vẫn kiên nhẫn… Ngày ngày, thay vì động viên tôi học tập, anh lại nhồi nhét vào đầu tôi những ý nghĩ kinh khủng nhất về tình dục. Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao anh lại có thể đối xử “tàn nhẫn” với tôi như thế khi tôi đang mải miết ôn luyện cho hai kỳ thi quan trọng sắp tới.

Tôi vẫn một bực tỏ rõ quan điểm của mình là tôi không muốn đánh mất phẩm hạnh của người con gái. Tôi nói với anh rằng: “Cơm không ăn thì gạo vẫn còn đó”… những tưởng anh sẽ hiểu và cảm thông cho tôi hơn. Nhưng không, cho dù tôi hết từ chối thì anh vẫn một mực đòi hỏi, không cần quan tâm cuộc sống hiện tại của tôi thế nào.

Và có lẽ, cũng vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn nên khi bị anh đòi hỏi quá nhiều, tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Anh ôm tôi vào lòng thì thầm: “Anh thật sự rất hạnh phúc khi em đã thuộc về anh. Cảm ơn em về tất cả”. Trong phút giây hạnh phúc đó, tôi cũng nói với anh rằng: “Em cũng mong anh mãi yêu em như bây giờ”.

Thế nhưng, khi đã có được “lần đầu tiên” thì hầu như tuần nào anh cũng đòi hỏi được quan hệ vài ba lần. Vì yêu anh, thương anh nên tôi đã nghe lời anh, ngoan ngoãn theo anh vào những chỗ riêng tư để hai đứa có được những phút giây hạnh phúc.

Sau những lần yêu thương đó, chúng tôi càng yêu và hiểu nhau hơn. Tôi luôn ở bên cạnh  anh, san sẻ cùng anh những nỗi buồn trong quá khứ và mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau vun vén cho tình yêu để sau này "nên nghĩa chồng vợ”.

Thế nhưng, chỉ sau một năm yêu nhau, anh đã nói lời chia tay tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, đã níu anh trở về bên tôi… nhưng dù tôi có khóc lóc thảm thiết như thế nào, có van xin anh hãy quay trở về thì anh vẫn bỏ đi không chút tiếc nuối.

Anh đi rồi, chỉ còn tôi – một con bé mới lớn, còn ngu ngơ, khờ dại lại phải đối mặt với quá nhiều sóng gió của cuộc đời. Tôi không hiểu được vì sao anh lại nói lời chia tay tôi. Trước lúc ra đi, anh chỉ nói: “Hai đứa mình không thể đến được với nhau đâu. Cảm ơn em rất nhiều”. Lúc đó, tôi chỉ biết khóc mà chẳng thể nói được câu nào.

Nếu anh không yêu tôi thì tại sao anh lại làm tôi đau khổ? Tại sao anh lại có thể giết chết tâm hồn một đứa con gái vốn quen với cuộc sống đơn độc, lẻ loi như tôi? Tại sao anh nỡ lừa dối tôi suốt hơn một năm qua như vậy? Tại sao anh lại nhẫn tâm với người con gái anh đã từng yêu như thế?

Anh đi rồi. Tôi ngã quỵ giữa cuộc sống ngổn ngang giông tố. Không động lực, không niềm tin, tôi những tưởng mình chỉ còn con đường chết để giải thoát bản thân mình. Nhưng trong lúc tôi cùng quẫn nhất thì đã có những người bạn tốt đến bên cạnh tôi, vực tôi dậy sau nỗi đau đó…

Rồi tôi biết làm đẹp, biết đánh môi son, biết mua sắm những món đồ cho mình… nhưng xung quanh tôi vẫn luôn phảng phất bóng dáng anh. Tôi không thể dễ dàng quên được anh, mối tình đầu của mình, người đã gây ra cho tôi nỗi đau đầu đời của người con gái biết yêu.

Giờ đây, tôi đã vào Sài Gòn học tập được một năm rồi. Xung quanh tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng tôi không dám mở lòng để yêu ai nữa. Tôi ghét đàn ông… vì tôi sợ họ cũng sẽ đối xử tệ bạc với tôi như người đàn ông trước kia của mình.

Dù hiện tại cuộc sống của tôi đã khá ổn… nhưng trong tâm trí tôi lúc nào cũng tỏ ra lo lắng, sợ hãi… Tôi sợ sau này lấy chồng, người ta sẽ dằn vặt, chì chiết tôi về chuyện trinh tiết. Và liệu chồng tôi sau này có cảm thấy thất vọng, ghê tởm vì một đứa con gái hư hỏng như tôi không?

Theo 24h


Bình luận