Chồng già nhưng giàu, tội gì không lấy
Chấp nhận lấy người chồng già, tôi sẽ có tất cả. Vậy có nên hay không?
Cuộc sống không như ý của nhiều
người khi lập gia đình đã khiến tôi không còn đủ tự tin vào cái gọi là
tình yêu nữa. Người ta yêu nhau là thế, nhưng rồi khi lấy nhau về, mọi
thứ khác biệt hoàn toàn. Không thể chỉ yêu mà sống, bởi gánh nặng gia
đình, gặng nặng cơm áo gạo tiền luôn đè lên vai mỗi người.
Trước đây, tôi tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng rằng, chỉ cần yêu nhau,
đồng cam cộng khổ, mọi thứ sẽ qua hết. Người ta không phủ nhận sức mạnh
của tình yêu, nhưng cuộc sống khó khăn, tình yêu cũng theo đó mà phai
nhạt. Nhiều người vợ cảm thấy chán nản vì nghèo khổ, còn những anh chồng
thì cảm thấy bản thân mình hèn đi vì không lo được cho vợ. Thế là, cứ
như thế, mọi thứ trở nên bế tắc hơn. Bạn bè sau khi lấy chồng than vãn,
trách phận, hối hận vì đã lấy người này, người kia. Rồi khi khó khăn,
bao nhiêu tính xấu mà trước giờ mình không biết bị phơi bày ra hết.
Thế nên, tuổi này tôi chưa dám kết hôn cũng vì điều đó. Tôi sợ một ngày
nào đó, tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như họ, cũng bế tắc, cũng chán nản,
cũng cảm thấy mọi thứ đổ vỡ và thất vọng vô cùng. Rồi càng khó khăn càng
thấy hôn nhân bế tắc.
Tôi được mai mối cho một người giàu có
nhưng đứng tuổi, nếu không muốn nói là hơi già. Người ta có thể lo cho
tôi mọi thứ, cho tôi nhà lầu, xe hơi, cho tôi cuốc sống sung túc mà
không phải lo bất cứ thứ gì. Lấy người ta, cuộc sống vật chất không có
gì phải suy nghĩ. Tôi trở thành bà hoàng lộng lẫy. Thế nhưng, chấp nhận
điều đó tức là tôi đánh đổi tương lai của mình. Nghĩ về những ngày tháng
khó khăn tôi lại sợ, nhưng nghĩ đến cảnh lấy chồng già
và không có tình yêu, tôi còn chua xót hơn. Tôi không biết chọn con
đường nào để bước đi vì mình cũng không còn trẻ nữa, không còn thời gian
để mơ mộng những mối tình lãng mạn, chỉ biết có tình yêu. Tôi cũng
không phải người giỏi kiếm tiền, thế nên, mơ ước lớn nhất của tôi là tìm
được bến bờ hạnh phúc, tìm được nơi nương tựa mà mình cảm thấy tin
tưởng nhất.
Chấp nhận lấy người chồng già, tôi sẽ có tất cả. Vậy có nên hay không?
Tôi băn khoăn với câu hỏi ấy cả ngàn lần, tôi chỉ muốn không phải lo
nghĩ gì, cứ sống như thế, phụ thuộc vào người ta vì người ta cần tôi.
Tình yêu là gì, tình yêu chỉ là thứ phù phiếm, rồi theo tháng năm nó
cũng nhạt phai. Đến khi cuộc sống khó khăn rồi lại thấy hối hận vì ngày
xưa sao mình không lấy chồng giàu. Tôi luôn an ủi mình bằng suy nghĩ ấy
và định buông xuôi, mặc cho số phận an bài, để người đời cười chê tôi là
cô gái hám tiền, ham của cải vật chất. Được cái, tôi không có tình mà
phụ, không phải tham vàng bỏ ngãi, vì tôi cô đơn, tôi chưa có người yêu.
Đợi chờ một tình yêu tới thật lâu và mệt mỏi. Hay tôi cứ lấy chồng, cứ
sống giàu sang để bố mẹ yên lòng, còn hơn là phải chắt bóp, xin từng
đồng của chồng hay tiết kiệm từng xu, từng hào vì cái gọi là tình yêu?
Thật tình, cái thứ của cải kia cũng thật phù phiếm, cái thứ gọi là tình
yêu cũng thật chống chếnh. Vậy tôi nên chọn cái nào? Người ta bảo, chồng giàu nhưng giàu thì tội gì không lấy. Chẳng lẽ tôi cũng làm vậy hay sao?