Đời thê thảm vì ham hố lấy chồng Tây

Chồng Tây thường xuyên la mắng và ép tôi ăn nhiều và đầy đủ dưỡng chất. Nhưng đó không phải là vì yêu thương mà là để đảm bảo sức khỏe phục vụ anh ta trên giường.

Tôi tự nhận mình là ếch ngồi đáy giếng đây. Tôi chỉ sống và ôm trọn cái giếng của mình mà chẳng biết gì về thế giới bên ngoài hết. Nhưng cũng chính vì thế mà tôi là người hiểu rõ nhất cái giếng đời của mình.

Tôi có một ông chồng ngoại quốc. Oai quá phải không? Nhưng đây chả phải là kết tinh tình yêu hay duyên phận gì hết. Cuộc hôn nhân này chỉ gói gọn trong 3 chữ, tiền, tiền và tiền.

Không biết từ lúc nào tôi đã có cái tư tưởng đánh bạn cặp bồ với Tây mới sành điệu. Mà quả thực, những cô gái như thế không tầm thường chút nào cả. Thứ nhất, họ phải biết ngoại ngữ. Thứ hai, phải tự tin và năng động. Thứ ba, phải có cá tính riêng. Ít ra những điều này làm họ nổi bật hơn một tá đứa con gái nhạt nhẽo khác.

Và tôi đã quyết định lấy chồng Tây bởi 3 lý do. Thứ nhất, tôi cảm giác mình được ngưỡng mộ.

Tình yêu của chồng Tây không hề lãng mạn và vô điều kiện như tôi vẫn ảo tưởng. Chồng tôi biến hôn nhân thiêng liêng của người Việt thành cuộc sống của 2 kẻ sống cùng dựa trên nguyên tắc có qua có lại.

Hồi tôi cặp với đàn ông Việt, tôi chẳng là gì trong mắt người khác. Nhưng từ khi yêu Tây, đi đâu tôi cũng được nhìn nhận với ánh mắt trọng vọng ưu ái.

Không cần biết trong túi có bao nhiêu tiền, nếu tôi vào một cửa hàng thời trang đẳng cấp cùng người Việt thì có thể bị coi thường ghẻ lạnh. Nhưng nếu đi cùng một anh chàng Tây thì lại được đon đả săn đón. Đời là thế, bất cứ thứ gì có tiền và yếu tố ngoại lai mới được xem là đẳng cấp.

Thứ hai, yêu trai Tây, tôi cảm giác mình được làm công chúa. Đàn ông Việt khi yêu thì dắt tay phụ nữ. Đàn ông Tây khi yêu thì đội phụ nữ lên đầu. Chẳng phải họ ga lăng hơn, giàu tình cảm hơn đàn ông Việt. Chẳng qua văn hóa vốn có của họ là tôn trọng phụ nữ nên điều đó càng được nhân đôi khi yêu. Phụ nữ luôn có tâm lý tự xem mình là người quan trọng, nên khi được chiều chuộng cô nào cũng dễ bị đốn gục.

Thứ ba, tôi cảm giác mình giàu có. Tây sang Việt Nam mấy ai là giàu có thật sự? Chồng tôi cũng chỉ là tây ba lô, không thể sống được ở quê hương mới phải tìm đến Việt Nam. Cũng với chừng đó tiền, anh tuy chỉ là một gã làm thuê mạt hạng ở nước ngoài, nhưng ở Việt Nam cũng được tạm gọi là giàu có.

Mà ở đất nước này, có gì thượng lưu và được trọng vọng bằng việc cặp với đại gia? Tôi từng xem anh là một con cá lớn của đời mình. Nguyên nhân tôi kết hôn cũng chính là đây.

Sau nhiều tháng ngày làm thủ tục kết hôn với người nước ngoài rườm rà, cuối cùng tôi cũng chính thức là vợ Tây. Nhưng sau 1 năm chung sống, chưa bao giờ tôi muốn mỉa mai cuộc đời mình như lúc này. Cuộc hôn nhân của tôi là sai lầm hoàn toàn. Tôi đã cố nuốt một món ngon nhưng không hợp với khẩu vị của mình. Ngay cả nguyên nhân tôi kết hôn cũng đủ thấy sự ngu ngốc khi tất cả chỉ dựa vào cảm giác.

Tôi từng cảm giác mình được ngưỡng mộ nhưng tôi không hề được ngưỡng mộ. Dưới cái nhìn của bố mẹ chồng mắt xanh mũi lõ, tôi chỉ là một đứa con gái da vàng thấp kém đang cố bu bám lấy túi tiền còm cõi của con trai họ. Nói trắng ra là họ khinh tôi, đến đám cưới cũng chẳng thèm sang Việt Nam dự. Trong khi tôi đường đường là người có công ăn việc làm, gia đình có nề nếp.

Để tiết kiệm tiền, chồng tôi hạn chế hết mức chuyện về nước. Thế nên cơ hội gặp gỡ giữa tôi và bên nhà chồng chỉ qua skype. Anh hứa lúc nào sinh con sẽ về thăm nhà chồng luôn thể. Điều đó khiến tôi rất ức.

Ở đời chẳng ai dại lại cho mình khôn. Tôi lấy chồng vì túi tiền và cái mác ngoại thì chồng cũng chọn tôi vì cốt được ở lại Việt Nam một cách hợp pháp.

Tình yêu của chồng Tây không hề lãng mạn và vô điều kiện như tôi vẫn ảo tưởng. Chồng tôi biến hôn nhân thiêng liêng của người Việt thành cuộc sống của 2 kẻ sống cùng dựa trên nguyên tắc có qua có lại.

Chồng khôn lỏi của tôi học hỏi thói trưởng giả của đàn ông Việt rất tài. Trong gia đình, anh ta là người chi mọi khoản tiền nên tôi chỉ được tồn tại với hai điều kiện. Thứ nhất, phải lắng nghe và chấp nhận mọi quyết định. Thứ hai, phải tự làm mọi việc nhà vì anh ta đã bỏ tiền thì tôi phải bỏ công.

Còn tài sản, tất nhiên là do anh nắm giữ. Nhiều lúc tôi cảm thấy như anh ta đã mua vợ chứ không phải cưới vợ vậy.

Còn ai bảo đời sống tình dục Tây rất hòa hợp? Cứ thử đi rồi phát biểu. Trong chuyện này, chồng tôi ưa chuộng phong cách Adam và Eva nên tôi không được phép mặc quần áo mỗi khi đi ngủ. Hoặc chỉ cần về đến nhà là anh yêu cầu tôi nude cho sinh thái. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ.

Chúng tôi sinh hoạt vợ chồng không bao giờ dưới 5 lần/tuần. Những cuộc yêu của anh thường lâu và rất tốn sức. Tình hình này kéo dài và tồi tệ đến mức sáng hôm sau ngủ dậy, tôi vẫn thấy mệt mỏi và bắt đầu sợ yêu.

Nhưng thái độ của anh mới thực sự tàn nhẫn. Những lúc tôi mệt mỏi hay không hưởng ứng các cuộc chơi, anh mỉa mai và cư xử rất thô lỗ.

Chồng Tây thường xuyên la mắng và ép tôi ăn nhiều và đầy đủ dưỡng chất. Nhưng đó không phải là vì yêu thương mà là để đảm bảo sức khỏe phục vụ anh ta trên giường. Ngoài ra, anh rất sợ tôi ốm vì không ai làm việc nhà và tốn kém các khoản thuốc men bảo hiểm. Tôi thấy mình chẳng khác gì một con heo ngu ngốc đang bị nuôi thúc đợi đến ngày làm thịt.

Chồng Tây cũng chẳng hào phóng hơn chồng Việt. Với lối tư duy cá nhân, anh ta không muốn lo cho người khác. Thế nên, tôi đừng mong xin được một vài chục đô của hắn cho bố mẹ mình.

Tóm lại, chưa bao giờ tôi thấy mình túng quẫn và bị mắc kẹt như lúc này. Đời thê thảm vì ham hố lấy chồng Tây rồi. Vốn đã không cưới nhau vì yêu nên sau khi nhận ra vô vàn điểm khác biệt, tôi càng ghét chồng và càng hận bản thân.

Có thể ai cũng gặp ít nhiều rắc rối khi kết hôn. Nhưng bởi tôi đã quá kì vọng vào cuộc hôn nhân này nên bây giờ càng thất vọng ê chề. Bỗng thấy mình dại dột và mỉa mai thay cho những ai vẫn đang có tư tưởng sính ngoại như tôi ngày trước.

Theo aFamily

Bình luận