Hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!

Mình cũng đã mang thai trước khi cưới. Nhưng nếu mình đủ dũng cảm để làm người mẹ đơn thân thì mình và con mình đã đỡ khổ.

Mình không xinh nhưng nhanh nhẹn, có tài, có khả năng thu hút người khác và luôn được bạn bè, đồng nghiệp nể phục. Mình có công việc và có thu nhập có thể nuôi sống chính bản thân mình và nuôi sống cả con mình.

Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái "không chồng mà chửa", chính vì thế mình quyết định lấy chồng.

Mình nghĩ mình có đủ điều kiện về vật chất để làm người mẹ đơn thân. Nhưng mình lại mềm yếu và không vượt qua được dư luận để chấp nhận một mình nuôi con không chồng. Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái "không chồng mà chửa", chính vì thế mình quyết định lấy chồng.

Lấy người mình yêu, là bố đứa bé, nhưng tiếc thay anh ấy không yêu mình. Mình đã biết điều này từ rất lâu nhưng vì tình yêu nên mình mù quáng. Lấy nhau rồi mình mới thấm thía cái khổ.

Cái khổ thứ nhất là chồng mình không có công việc, chỉ ở nhà ăn chơi, nhà anh lại nghèo, làm nông nghiệp nhưng anh không bao giờ giúp gia đình bất cứ công việc gì. Mình đi làm xa, một mình bụng mang dạ chửa, không được chồng chu cấp đồng nào, tự nuôi mình và đứa con trong bụng bằng lương.

Anh ấy coi việc cưới mình chỉ là cái nợ, là trách nhiệm phải trả cho xong, chứ không hề yêu thương hay tôn trọng mình. Mình mang thai, anh công khai đi lại với người yêu cũ.

Mình đi làm xa, người yêu cũ lại ngay gần nhà nên họ rất tiện gặp nhau. Chồng mình lại là loại đàn ông trơ trẽn đã không làm ra đồng tiền nhưng luôn lên mặt với vợ. Nếu mình có trót kêu ca thì anh ta bảo "Cô tự nguyện lấy tôi chứ tôi có ép buộc gì cô đâu mà cô kêu khổ". Bộ mặt thật của chồng mình ngày càng lộ ra. Nhưng vì giữ sĩ diện, giữ bố cho con mà mình nhắm mắt đưa chân vào cuộc sống mà ngay từ đầu mình đã biết sẽ khổ.

Sinh con ra, mình phải lên nhờ nhà ngoại, chồng không thèm đoái hoài. Ở với mình được 10 ngày thì anh về thẳng nhà nội, mặc kệ mình xoay xở. Gia đình nhà nội không khá hơn nhà ngoại nên chồng mình lúc nào cũng chì chiết mình, cho là mình khinh nhà nội nghèo.

Con được 4 tháng, mình phải đi làm. Mình bảo chồng lên cơ quan ở tập thể trông con cho mình nhưng anh không chịu. Nhà chồng mình cũng không ai cho đi. Họ phản đối vì cho rằng chồng mình lên đó là ăn bám vợ, dù thực tế chính là như vậy.

Thế là mình đành thuê người trông con, trong khi chồng thì ở nhà ăn chơi và đi bồ bịch. Con được 6 tháng vì không thể thuê người nữa nên mình đành cai sữa bé cho về nhà nội. Tưởng có con thì chồng sẽ chăm con mà ít đi chơi. Nhưng không, chồng mình đi chơi và để mặc con cho mẹ chồng. Bà thương cháu nhưng kiệt xỉ và chăm cháu không khoa học nên con bé bị suy dinh dưỡng. Cuối tuần về nhà, mình cứ nhìn thấy con là xót ruột.

Cực chẳng đã, vì xót con nên khi con được 1 tuổi mình xin chuyển công tác về gần nhà chồng. Thế là bắt đầu những ngày cay cực, tiền lương chia năm sẻ bảy cho chồng và gia đình chồng, phải chịu đựng sự khinh miệt của nhà chồng (vì có chửa trước nên không được đối xử công bằng như những cô con dâu khác).

Chồng mình thì chứng nào tật ấy, không coi vợ ra gì, vợ ốm, con ốm không một lời hỏi thăm. Anh không bao giờ chăm sóc, cứ dính lấy bồ cũ. Con bé ấy nhà gần nhà mình, nó cũng trơ trẽn, không biết xấu hổ, cứ bám lấy chồng mình.

Hàng xóm ác khẩu còn nói là "Nó có yêu con vợ nó đâu, chẳng qua là có bầu ép nó cưới. Nó không bỏ là may lắm rồi". Vậy đấy, thiên hạ ác mồm mình không chấp. Nhưng bố mẹ chồng mình thì gia trưởng và không thông cảm cho con dâu, hay chấp nhặt.

Mình đang hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!


Chồng mình không bao giờ phải ra đồng, mình thì là con gái thành phố, chưa làm ruộng bao giờ lại phải ra đồng cắm mặt xuống đất. Ngay cả những việc từ nhỏ nhất tới lớn nhất mình đều phải làm. Nhờ chồng, chồng không làm mà còn bị bố mẹ chồng chửi. Chồng không làm ra tiền nhưng nếu có ý nói gì chồng thì bố mẹ chồng cũng bênh chồng và cho mình một bài chửi ngay.

Lấy chồng 2 năm, về nhà chồng ở 1 năm mà mình già đi cả chục tuổi. Mình phải nuốt nước mắt trong lòng vì con. Mà con mình cũng chịu ăn uống kham khổ. Lẽ ra với thu nhập ấy, hai mẹ con thì thừa chi tiêu, nhưng chia năm sẻ bảy cho nhà chồng thì mình phải cắt giảm cả những chi phí của hai mẹ con. Không đưa tiền thì bị chửi, ăn cơm cứ nước mắt lưng tròng.

Mình hận mình vô cùng, đúng là "chồng là cái nợ". Khi mình đang ngồi viết dòng này, chồng mình cũng đang đi uống rượu (hay đi với người yêu cũ) mình không rõ, nhưng chẳng nói với mình là đi đâu.

Mình vẫn hối hận và không bao giờ từ bỏ được ý nghĩ thay đổi cuộc sống. Giá như mình làm mẹ đơn thân thì cả mình và con mình đều không phải khổ. Đâu phải cứ cố lấy chồng đế hợp lí hóa cái bụng mà phải cực nhục như mình.

Theo aFamily


Bình luận