Mất con, tôi mất cả cuộc đời
Thứ ba, 02/07/2013 11:43
Từ khi mất con trai duy nhất, tôi dường như đã mất cả cuộc đời. Có hôm, tôi tới trường mẫu giáo đón con, khi mọi người về hết mà không thấy con, tôi nổi đóa mắng chửi các cô giáo...
Từ khi mất con trai duy nhất, tôi dường như đã mất cả cuộc đời. Có hôm, tôi tới trường mẫu giáo đón con, khi mọi người về hết mà không thấy con, tôi nổi đóa mắng chửi các cô giáo...
Tôi đã và đang phải trải qua những giây phút kinh khủng nhất của cuộc đời khi đánh mất cậu con trai duy nhất của mình.
Tôi đã và đang phải trải qua những giây phút kinh khủng nhất của cuộc đời khi đánh mất cậu con trai duy nhất của mình.
Tôi là một người đàn bà đau khổ. Vợ chồng tôi hiếm muộn vì trứng của tôi lép, tinh trùng của anh lại yếu. Sau khi kết hôn 5 năm với nhiều lần chạy chữa khắp nơi cùng trăm bề tốn kém, mệt mỏi, chúng tôi mới sinh được mụn con đầu lòng.
Tôi thì không quá quan trọng con trai hay gái vì với tôi có con đã là một niềm vui lớn nhất trên cõi đời này rồi. Đứa bé ra đời khiến cả gia đình tôi ai cũng vỡ òa trong hạnh phúc. Đặc biệt là với bố mẹ chồng tôi, họ coi cu Tí như là báu vật.
Ông bà cưng chiều cu Tí tới mức cả khu phố đều biết và truyền tai nhau những “kỳ tích” về tình thương mà ông bà dành cho cu cháu. Nhờ vậy, tôi cũng được “thơm lây”, bố mẹ chồng cũng yêu chiều tôi hết mức. Lúc đó, cuộc sống của tôi như đang ở trên thiên đường.
Thế nhưng, thiên đường ấy nhanh chóng sụp đổ trước mắt tôi. Và tất cả là do lỗi lầm của tôi mà ra. Chính tôi đã giết đứa con yêu dấu của mình.
Đã gần 1 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ về cái ngày kinh hoàng đó. Hôm đó, khi đến đón cu Tí từ trường mẫu giáo về, lẽ ra tôi phải vào bế con ngay.
Thế nhưng khi bế con ra đầu cổng trường, tôi lại nghe điện thoại của một cô bạn thân. Cô ấy vừa cãi nhau với chồng và cô ấy đang đòi ly hôn. Vì cuộc nói chuyện khá dài do tôi đang cố gắng khuyên bảo cô ấy nên không để ý cu Tí đang lẫm chẫm bước ra ngoài đường.
Tôi mải buôn chuyện tới mức khi nghe mọi người xung quanh hét lên, tôi mới quay đầu nhìn ra đường. Trời ơi, con tôi đang nằm in đó vì bị một chiếc xe máy tông phải. Tất cả mọi người có mặt đã xúm lại cho con đi cấp cứu kịp thời nhưng Cu Tí đã không còn trên cõi đời khi đang trên đường đến bệnh viện. Sự việc lúc ấy xảy ra quá nhanh đến nỗi khi mất con rồi, tôi vẫn không thể nào tin được.
Tôi vật vã đau khổ vì đã làm hại con (Ảnh minh họa)
Chồng tôi và cả gia đình chồng tôi đau buồn lắm. Họ luôn đay nghiến, trách cứ và kể tội tôi đã giết con. Bản thân tôi cũng suy sụp từ khi con mất. Tôi luôn tự trách mình, trách bản thân không biết quan tâm, lo lắng cho con, tự dày vò, đày đọa mình đến hóa điên hóa dại.
Khi bình tĩnh hơn thì tôi bị trầm cảm nặng nề. 49 ngày cu Tí, bà nội cháu vừa khóc vừa chỉ thẳng mặt và bảo tôi là kẻ giết con. Bà bảo bà không thể chấp nhận sự thật này được và mọi người hãy đuổi tôi đi, đừng để bà nhìn thấy tôi, bà căm hận tôi.
Suốt ngày bà bảo với tôi rằng: "Cả đời này cô chẳng thể có con được đâu mà nếu có con thì chắc chắn nó là đứa quái thai vì cô là bà mẹ quá vô tâm vô tính. Con cái là của trời cho nhưng cái ngữ cô thì chẳng trời nào thương được hết. Trời cho đấy nhưng người mẹ tồi tàn như này, họ sẽ không yên lòng được mà lấy đi sớm thôi".
Hàng ngày, bao nhiêu lời trách cứ, đay nghiến của mẹ chồng đâm sâu vào tim tôi. Tôi cố gắng chịu đựng, cố gắng vượt qua nỗi đau nhưng nỗi đau ngày càng lớn, nó hành hạ tôi. Có những đêm vì nhớ con, tôi ngồi dậy nói chuyện với con, đọc truyện cổ tích cho con nghe. Hàng sáng, tôi vẫn chuẩn bị sách vở, quần áo để đưa cu Tí đi học. Nhưng đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi mà người chẳng thấy đâu, tôi lại nhớ ra và gào khóc như một người điên.
Thấy tôi như vậy, chồng và bố mẹ chồng chẳng ai thương xót, họ còn hận tôi nhiều hơn. Và rồi, chỉ 3 tháng sau ngày con mất, họ không ngần ngại đuổi tôi ra khỏi nhà. Trước khi đi, mẹ chồng tôi bảo: "Loài cầm thú như cô mà ở trong nhà này thì có ngày chúng tôi cũng chết chắc. Cô đi đâu thì đi đi".
Tiếng họ gào thét, chửi bới, tiếng tôi khóc rũ rượi khiến hàng xóm láng giềng đổ ra xem rất đông. Nhà chồng chẳng quan tâm, chẳng cần biết tôi đi đâu về đâu. Mắt tôi ướt nhòe nhìn chồng. Chồng tôi chẳng nói gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm phẫn, rồi anh lẳng lặng chạy vào nhà.
Đêm hôm đó tôi lang thang ngoài đường, tôi cố lao vào chiếc xe máy để cầu mong người ta đưa tôi đến bên con. Thế nhưng tôi vẫn không chết. Hình như ông trời bắt tôi sống để đày đọa tôi, để trừng phạt tôi vì tội giết con thì phải.
Người ta đưa tôi vào bệnh viện và gọi điện cho chồng tôi. Dù được thông báo là tôi bị thương nặng, anh ấy cũng không đến thăm dù chỉ một lần. Điều duy nhất anh làm cho tôi là nhắn tin bảo em gái tôi đến bệnh viện. Những lúc nhớ chồng quá, tôi gọi điện nhưng máy điện thoại của anh liên tục không liên lạc được, gọi về máy cố định thì mẹ chồng nhấc máy. Vừa nghe thấy tôi bảo muốn gặp chồng mình thì bà hét vào điện thoại: "Mày cút về địa ngục đi"...
Cuối cùng, chỉ có bố mẹ và em gái là thương tôi. Họ che chở, chăm sóc tôi hàng ngày và giúp tôi vượt qua những cơn điên dại, trầm cảm vì nhớ con. Nhưng chẳng có sức mạnh nào có thể kéo tôi ra khỏi nỗi bất hạnh này nhanh được. Nhiều lần, nếu không vì sợ bố mẹ đẻ lo lắng, tôi đã muốn tìm đến cái chết.
Thấy tôi đau khổ như vậy, chồng và bố mẹ chồng chẳng ai thương xót, họ còn hận tôi nhiều hơn (Ảnh minh họa)
Người ta bảo thời gian sẽ chữa lành vết thương, nhưng thời gian càng trôi qua, dù đã bình tâm trở lại nhưng vết thương trong tôi càng rỉ máu nặng nề hơn. Tôi nhớ con tới điên cuồng, quay quắt. Có hôm, tôi tới trường mẫu giáo đón con, khi mọi người về hết mà không thấy con, tôi nổi đóa mắng chửi các cô giáo. Vì biết tình trạng của tôi nên mọi người cũng thông cảm và gọi gia đình đến đưa tôi về.
Người ta khuyên bố mẹ nên đưa tôi tới bệnh viện tâm thần nhưng vì thương tôi, bố mẹ tôi không nỡ. Mất con, tôi dường như mất tất cả, mất cả niềm tin và lẽ sống. Tôi căm ghét bản thân và mong giá như người nằm dưới đường kia không phải là con mà là tôi -người mẹ tội lỗi.
Theo aFamily
Bình luận