Nỗi ê chề của cô dâu không còn trinh
Sau một hồi ân ái, chồng chị giơ cái tát như trời giáng vào mặt chị, chị gần như ngất lịm.
Đó là món quà đầu tiên chồng
tặng cho chị ngay trong đêm động phòng. Chị không khóc, chỉ đủ bình tĩnh
để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Và chắc chắn, cái giọt máu ấy là
nguyên nhân của việc này. Chị không còn trinh tiết.
Chị biết chứ, vì thật sự chị đã đánh mất đi đời con gái cách đây 2 năm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chị hư hỏng, lăng loàn hay là loại đàn
bà không ra gì. Chị cũng yêu, cũng hi sinh và hiến dâng hết mình. Chị
cũng từng xác định lấy người đàn ông kia làm chồng, nhưng cuộc sống
không như ý, đã không cho chị lấy được anh ta. Cái ngày chị gặp người
chồng hiện tại cũng chính là ngày trái tim chị được sưởi ấm, không còn
băng giá.
Anh đã từng hỏi chị về mối tình đầu. Chị cũng đã kể cho anh nghe hết về
người đàn ông chị từng đặt niềm tin. Anh cũng đã hứa rằng sẽ yêu chị hết
lòng, không bao giờ làm chị tổn thương nữa. Cũng có vài lần anh hỏi chị
bóng gió về chuyện trinh tiết, nhưng chị không nói vì chị không đủ dũng
cảm. Nhưng có lẽ, sự ngập ngừng ấy của chị khiến anh tin, chị là cô gái
trong trắng, chưa từng quan hệ với gã đàn ông nào cho tới ngày làm vợ
anh.
Thế rồi đùng một cái, anh bất ngờ và xót
xa khi không nhìn thấy dấu hiệu của sự trinh tiết. Anh không thấy giọt
máu trên chiếc ga trải giường trắng anh đã giăng sẵn. Có lẽ, đó là niềm
tin duy nhất anh dành cho chị. Cái tát ấy với chị mà nói như một sự xúc
phạm lớn nhất từ trước tới giờ. Anh chưa bao giờ hỏi thẳng chị, chị cũng
không có ý định giấu anh. Nếu anh muốn biết cặn kẽ, chị sẽ nói. Nhưng
anh không hiểu, chuyện ấy đâu phải dễ mở lời.
Chị nằm im trên giường, còn anh xuống giường hút thuốc. Trước khi đến
với anh và cho tới khi quyết định làm vợ anh, đây là điều chị lo lắng
nhất. Nhưng chị tin vào tình yêu anh dành cho chị, tin vào lời hứa anh
sẽ không làm chị tổn thương. Chị cũng tin rằng, chỉ cần yêu chị, anh sẽ
bỏ qua cho chị mọi việc. Nhưng ngày hôm nay đây, cái tát của anh đã cướp
đi tất cả tình yêu của chị, lòng chị đau rát, chị không nói được lời
nào, nước mắt cứ chực tuôn ra nhưng lại không thể vì nỗi uất nghẹn trong
lòng chị.
Đêm nay lẽ ra chị phải là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời, chẳng
thể ngờ, đêm tân hôn lại thành đêm đầy đau khổ. Chị bắt đầu khóc, nước
mắt tuôn rơi, chị ôm mặt khóc nấc. Có lẽ, dù tiếp tục cuộc hôn nhân này
chị cũng không thể sống trong hạnh phúc. Rồi tới lúc, anh sẽ đay nghiến
chị cả đời, chị phải sống lép vế, phải dè dặt, phải khúm núm…? Nếu như
thế, chị sống khác nào địa ngục, làm vợ mà như người ở để anh đầy đọa
hay sao? Chị sẽ phải đối diện với ngày mai như thế nào. Tại sao anh
không hỏi, không cho chị một lời giải thích?