Tôi bất lực ngay đêm tân hôn vì vợ 'cuồng sex'

Đêm tân hôn, chứng kiến vợ cuồng dại trên giường, “cậu nhỏ” của tôi bỗng ỉu xìu như chết. Từ ấy trở đi, tôi chưa một lần là kẻ thắng trận lúc gần gũi vợ mình.

Đêm tân hôn, chứng kiến vợ cuồng dại trên giường, “cậu nhỏ” của tôi bỗng ỉu xìu như chết. Từ ấy trở đi, tôi chưa một lần là kẻ thắng trận lúc gần gũi vợ mình.

Tôi xuất thân trong gia đình nề nếp, cha mẹ đều là nhà giáo. Lớn lên, sau bốn năm dùi mài đèn sách trong trường Sư phạm, tôi cũng nối nghiệp tổ tông, làm giáo viên tại một trường trung học. Từ nhỏ, tôi đã quen với nếp sống chỉn chu, khuôn phép nên tính cách hướng nội, bảo thủ.

Nhìn thấy phụ nữ mặc váy cũn cỡn, khoe ngực khoe mông là tôi sởn da gà, càng không thể chấp nhận các cô gái bừa bãi trong quan hệ nam nữ. Nhưng thời nay, kiếm được một thiếu nữ “thủ thân như ngọc” khó tựa mò kim đáy bể.

Sau nhiều năm khổ sở tìm kiếm, kén chọn, tròn 28 tuổi, hạnh phúc đã đến với tôi. Tính cách, ngoại hình, gia cảnh của cô ấy đều phù hợp với những yêu cầu tôi đề ra. Khi đó, tôi cứ ngỡ chẳng ai hoàn hảo hơn người yêu mình.

Hai năm tìm hiểu yêu đương, chúng tôi vẫn chưa vượt rào. Tôi muốn dành trọn những gì thiêng liêng nhất cho đêm tân hôn. Năm ngoái, chúng tôi cử hành lễ cưới khá hoành tráng, tốn kém. Sau một ngày vất vả tiếp khách, chúng tôi rã rời mệt mỏi, nhưng lòng vẫn rạo rực khi nghĩ tới những phút bên nhau. Tắm rửa xong, vợ tôi nằm sẵn trên giường, Ánh nến lung linh chiếu rọi lên thân hình mượt mà của cô ấy, khiến tôi thêm phấn khích. Nàng giục giã tôi nhanh trút quần áo để “lâm trận”. Chứng kiến cảnh vợ mình thúc giục, nóng vội như vậy, trong tôi bỗng lóe lên nghi hoặc: “Một người phụ nữ quá chủ động trong chuyện này, liệu có đáng tin tưởng?”. Nỗi thèm khát phải đè nén bấy lâu bỗng dưng lụi tắt.

Tôi vừa trút quần áo, cô ấy đã quấn chặt lấy chồng rồi làm xiếc với đôi tay trên thân thể tôi. Thật chẳng ngờ, một cô gái yểu điệu thục nữ và luôn tỏ ra nhu mỳ, e thẹn như nàng lại phóng đãng và bạo dạn tới vậy lúc lên giường. Lẽ nào, những biểu hiện trước kia của vợ tôi đều là giả tạo? Phải chăng nàng đã từng chung đụng giường chiếu với kẻ khác khi chưa gặp tôi? Những nghi ngờ và cảm giác uất nghẹn như bị phản bội cứ xâm lấn suy nghĩ, khiến tôi mất hết hứng thú làm tình, bèn quay người bỏ mặc vợ. Thấy tôi thờ ơ, nàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lồm cồm bò dậy, hằn học trách móc: “Anh muốn làm cái gì thế hả?”.

“Trước đây, anh cứ nghĩ em là cô gái trong sáng, thuần khiết. Thật không ngờ em lại quá chủ động trong chuyện này, khiến anh rất thất vọng!”, tôi tuôn một tràng để xả tức.  

Vợ tôi bật khóc: “Anh có còn là đàn ông nữa không! Sao tôi phải bị động trong chuyện này chứ? Tôi là vợ anh, không phải kẻ hầu người hạ! Đem đời thiếu nữ hiến dâng cho thằng đàn ông nhỏ nhen như anh quả không đáng! Lẽ nào anh bị bệnh nên giấu giếm tôi?”.

Không chịu nổi, tôi gắt lên: “Cô mới là kẻ bệnh hoạn!”.

Nàng lại lên cơn cuồng, giở giọng thách thức: “Vậy anh đến đây đi. Tôi đang thèm thuồng đấy!”. Cô ấy vừa gằn giọng, vừa nằm xõa trên giường với dáng vẻ khêu gợi, mời chào…Nhưng tôi không thể thành công dù cố gắng cỡ nào. “Cậu nhỏ” cứ ỉu xìu không chịu cương cứng, khiến đêm tân hôn của tôi trở thành thảm họa. Trước kia, dù cố đè nén nhục dục trong mình, nhưng mỗi lần ôm ấp cô ấy, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng những thay đổi trên cơ thể mình. Có lẽ, sự chủ động quá mức cần thiết và những biểu hiện cuồng dại của vợ đã giết chết dục vọng trong tôi.

Từ ấy về sau, mỗi lần gần gũi vợ, tôi đều bại trận. Nàng ức chế, đau khổ nhiều ngày rồi dứt khoát đòi ly hôn. Tôi vật vã cầu xin, cuối cùng, cô ấy cũng miễn cưỡng chấp nhận để tôi chữa trị vài tháng. Ngày nào tôi cũng tống vào người cả đống thuốc, nhưng không hiệu quả. Sức khỏe tôi kiệt quệ dần, tinh thần sa sút thảm hại. Giờ đây, tôi sợ hãi mỗi khi về nhà, sợ nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu của vợ. Cuộc sống như vậy thật mệt mỏi, vô vị. Nhìn người ta vui vẻ, lạc quan, tôi lại thêm mủi lòng. Nhưng kỳ lạ là khám xét bao lần, bác sĩ vẫn kết luận tôi hoàn toàn bình thường.

Mỗi tối, nếu không thức tròng tròng, tôi cũng ngủ không trọn giấc, toàn mơ ác mộng, người đầm đìa mồ hôi. Ban ngày thì miễn cưỡng lên lớp giảng bài với tâm trạng chán nản. Cuối tuần, tôi ru rú trong nhà, chỉ sợ thò mặt ra ngoài sẽ bị người đời dè bỉu chê bai là thằng bất lực…

Theo Đất Việt


Bình luận