Tôi đẹp, tôi có quyền kiếm đại gia
Thử hỏi sống bên nhau mà nghèo đói, túng bấn thì có yêu nhau nổi nữa không hay nhiếc móc, chửi bới nhau?
Tôi thực sự không hiểu tại sao mọi người lại nói những lời cay nghiệt tới như vậy khi tôi chia tay với người bạn trai yêu từ thời sinh viên để nhận lời yêu một người đàn ông khác.
Họ nói tôi là kẻ tham vàng phụ ngãi, kẻ hám của nên phụ tình. Còn tôi, tôi chỉ thấy họ là những kẻ ghen ăn tức ở, trâu buộc ghét trâu ăn.
Trước đây, ngày tôi còn là sinh viên, tôi có yêu một người. Người đó đã gắn bó với tôi suốt 4 năm. Anh ấy được cái hiền lành, tốt tính, yêu thương và chiều chuộng tôi. Anh cũng ở cùng quê với tôi, gia đình anh thế nào tôi biết rõ. Bố mẹ anh nghèo, bản thân anh cũng chưa có một công việc tử tế. Ngày đó, vì phục anh học giỏi, lại được anh yêu thương nên tôi cũng đã yêu và gắn bó với anh suốt một thời gian dài.
Dù khiêm tốn nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi là một người con gái có vẻ ngoài được ông trời ưu ái. Bạn bè nữ của tôi thường nói rằng tôi đẹp tới mức dù họ cùng giới còn muốn ngắm chứ đừng nói là đàn ông. Mọi người thường gọi tôi à hot girl vì tôi cao, da trắng và có khuôn mặt rất đẹp. Cũng vì có vẻ ngoài đẹp nên ngay cả khi tôi nói có người yêu rồi vẫn có rất nhiều người công khai theo đuổi tôi. Nhưng tôi bỏ qua và chấp nhận ở bên anh.
Tuy nhiên, đó là những năm tháng sinh viên, tình yêu là cái thật thơ mộng và ảo tưởng nên mới có thể duy trì được. Ra trường , vì được học hành đàng hoàng lại có lợi thế ngoại hình hơn người nên tôi xin được công việc nhanh chóng. Đó là công việc làm văn phòng nhàn hạ, phù hợp với sức lực của tôi. Trong khi đó, anh vẫn lận đận không xin được việc.
Tôi đi làm có rất nhiều người theo đuổi trong đó có một vị giám đốc giàu có. Anh ấy tuy hơn tôi 14 tuổi nhưng rất trẻ trung và thời thượng. Thực sự anh ấy quá giàu có. Những món quà mà anh tặng tôi ngày lễ, tết quá đắt tiền. Nó đắt tới mức tôi có đi làm cả năm may ra mới đủ mua. Tôi cũng định không nhận nhưng anh lấy tư cách là sếp bắt tôi không được từ chối. Dần dần, tôi yêu anh ấy lúc nào không hay.
Tôi quyết định chia tay bạn trai để nhận lời người mới. Và cái quyết định đó của tôi bị bạn bè nói xấu, chê bai và khinh thường. Nhưng tôi thật lòng không hiểu, họ lấy tư cách gì để chê cười tôi và tôi đã làm sai điều gì?
Lẽ nào tôi đẹp và được hạnh phúc nhờ vẻ đẹp của mình lại là có tội? Chẳng phải người ta thường nói yêu nhau có nghĩa là cảm thấy được hạnh phúc khi ở bên người đó hay sao? Mà hạnh phúc là một cảm giác không thể quy về một chuẩn mực chung. Với người này, hạnh phúc chỉ đơn giản là được nắm tay người yêu đi dạo nhưng với người kia hạnh phúc là phải được cùng bạn trai sánh vai vào những nơi sang trọng, có người chỉ mặc một bộ đồ rẻ tiền cũng thấy vui nhưng có ngườ lại phải mặc đồ đắt tiền mới thích…Điều đó cho thấy rằng, điều quan trọng không phải là mọi người nghĩ gì mà là người ta có cảm giác gì khi yêu.
Tôi đã từng yêu người yêu cũ của mình nhưng giờ ở bên anh ấy tôi chỉ có cảm giác chán nản. Trong khi xã hội đang tiến lên từng ngày, người ta sống và tận hưởng những tiện ích, những điều thú vị mà cuộc sống mang lại thì anh ấy còn túi bụi với cơm áo gạo tiền. Thử hỏi ở bên anh ấy, tooic so hạnh phúc được không? Còn người đàn ông kia, anh ấy mang tới cho tôi những chân trời mới, nơi mà tôi có nằm mơ cũng khó lòng bước vào được. Tôi đẹp và anh ấy làm những điều khiến tôi vui cũng là một cách trân trọng cái đẹp thôi. Điều đó có gì sai?
Hơn nữa, tôi thấy anh ấy cũng yêu tôi thật lòng. Đàn ông càng kiếm tiền giỏi thì người ta càng biết tiêu tiền, biết giá trị của đồng tiền. Anh ấy tự làm được bằng sức mình nên sẽ không giống như một gã khờ vung tiền bừa bãi. Ở bên anh ấy, tôi thấy hạnh phúc vì được sống cuộc đời mà mình mơ ước.
Tôi thấy những kẻ chê bai chân dài và đại gia thực chất không chỉ là những kẻ chân ngắn mà còn cả não ngắn. Chỉ có người không biết suy nghĩ mới chối đây đẩy điều khiến mình hạnh phúc để cố sống, cố chết lựa chọn điều làm cho mình khổ chỉ vì muốn chứng minh mình là người có tình có nghĩa. Thử hỏi sống bên nhau mà nghèo đói, mà túng bấn thì có yêu nhau nổi nữa không hay là lại nhiếc móc, chửi bới nhau? Điều đó chẳng những ích kỉ, chẳng những tàn nhẫn với chính mình, với chồng mà còn là sự độc ác với những đứa con mình sinh ra vì chúng không được hưởng những gì mà bạn bè con nhà giàu có được hưởng.
Nói như vậy không phải là tôi chê cười những cặp vợ chồng nghèo lấy nhau. Đó là vì cuộc sống sẵn đặt họ như vậy. Nhưng còn tôi và những cô gái may mắn được “đại gia” yêu như tôi thì cớ sao lại trách chúng tôi chọn điều tốt cho mình. Sau này, không chỉ chúng tôi được hạnh phúc, thoải mái khi sống bên nhau mà con chúng tôi cũng được sống tốt hơn. Vì thế, tôi xin những kẻ gièm pha, những kẻ không được “đại gia” yêu đừng lên mặt dạy đời, đừng cố tỏ ra mình đạo đức, trọng tình nghĩa. Nếu ở vị trí của tôi, có chắc là họ không làm thế?
Theo Khám phá