Tôi hả hê trả thù kẻ phản bội mình
Không chốn nương thân, anh ta tìm đến tôi cầu xin vá víu. Tôi đã hành anh ra cảnh này thì còn lòng nào muốn quay lại nữa. Tôi đẩy anh ta ra khỏi cửa không chút nuối tiếc.
Tôi cũng từng là người đàn bà yêu hết mình. Tôi đã từng yêu đến quên bản thân mình. Mặc dù, ngày ấy, tôi hơn người yêu ở mọi điểm: ngoại hình đẹp, công việc ổn định, nhiều người theo đuổi.
Mà anh có đẹp trai gì cho cam. Dáng người anh thấp tủm, da đen nhẻm, “bốn mắt”. Thế mà tôi vẫn bị “đổ” trước lời ong bướm của anh. Cơ quan anh nằm cách chỗ tôi làm 5 phút đi bộ. Cứ thế, sáng sáng chiều chiều, anh đưa đón tôi mặc ánh mắt của thiên hạ.
Suốt thời yêu đương, anh chưa từng chi ra một đồng tình phí. Anh bảo: “Anh góp tiền lớn, em chi tiền bé. Tiền lớn để chi cho tương lai hai đứa. Mấy khoản lặt vặt này, em chi đi”.
Gia đình tôi phản ứng dữ lắm. Mẹ chỉ thẳng mặt tôi bảo: “Không chấp nhận thằng đó làm con rể”. Em trai tôi thì ghét cay ghét đắng thằng cứ bám riết chị mình.
Tôi nghĩ mình đã lớn, thân làm thân chịu. Tôi yêu anh có gì sai chứ. Tôi nghĩ mọi người không thiện cảm với anh nên mới gắp mọi tật xấu đổ lên đầu anh thôi.
Đến một ngày, tôi phát hiện anh đang cặp kè với cô gái khác. Mặc tôi “tra khảo”, anh nhất mực phủ nhận. Hơn 2 tháng sau, tôi nhận được thiệp cưới của anh với người đàn bà đó. Anh lấy vợ để “đào mỏ”.
Lòng tôi đau như cắt. Mỗi đêm tôi đều chẳng chợp nổi mắt khi người đàn ông của mình bị kẻ khác hớt tay trên. Tôi thề sẽ làm cho gia đình anh điên đảo.
Tôi mỉm cười chúc mừng đám cưới của anh. Tôi đề nghị anh làm bạn bè thân thiết. Sau ngày cưới, tôi rủ rê anh hẹn hò với mình.
Tôi đề nghị anh mượn của nhà vợ để làm ăn chung tiệm thẩm mĩ viện với tôi. Tất nhiên, chuyện chung đụng này chỉ có tôi với anh biết.
Tôi đã bỏ việc cơ quan để chuyên tâm kinh doanh cùng anh. Lúc đầu, tôi thực hiện quyết toán hàng tháng rất sòng phằng với anh suốt 2 năm trời.
Được anh tin tưởng giao cho toàn bộ việc kinh doanh, đến năm thứ 3, tôi bắt đầu biến hóa các số liệu. Tôi nhập thêm các mỹ phẩm cũng như mở rộng các dịch vụ chăm sóc sắc đẹp. Không những vậy, tôi phù thủy các số tiền có liên quan đến hóa đơn. Số tiền chênh lệch thu được, tôi đút túi riêng.
Khi đã thông thạo việc kinh doanh, tôi kiên quyết chơi anh một vố nhớ đời. Lấy cớ là người quản lý mĩ viện thật thà, tôi dọn đường để lật tẩy những dịch vụ, mỹ phẩm kém chất lượng ở thẩm mĩ viện cho khách hàng. Lượng khách đến mỹ viện tuột dốc và chúng tôi buộc phải đóng cửa.
Năm thứ 4, tôi đến khu vực khác, thuê mặt bằng và mở một mỹ viện to đẹp hơn. Tất nhiên, anh ta bị thất bại thảm hại và đã mất hết của nả. Anh ta gầm gào tới chửi rủa tôi thậm tệ. Có hề gì, tai liền miệng đấy, anh nghe là chính chứ đâu phải tôi.
Chưa hả, tôi còn lần mò tìm gặp và nói chuyện với vợ anh cho vợ anh biết anh vẫn đi lại với tình cũ. Thậm chí anh còn lấy tiền của vợ đi cho tình cũ làm ăn.
Tất nhiên, người đàn bà hoạn thư đó chẳng dễ dàng tha cho chồng. Chị ta đã ném toàn bộ quần áo của chồng ra khỏi nhà. Trước gia thế vững mạnh của nhà vợ, anh ta buộc lòng dứt áo ra đi.
Không chốn nương thân, anh ta tìm đến tôi cầu xin vá víu. Tôi đã hành anh ta ra cảnh này thì còn lòng nào muốn quay lại nữa. Tôi đẩy anh ta ra khỏi cửa không chút nối tiếc. Và rồi sau vài lần đến cầu xin tôi vẫn trơ như đá, tôi chẳng biết người đàn ông bạc nghĩa lang bạt đi đâu.
Cứ tưởng trả được thù tình, nỗi lòng của tôi sẽ nhẹ nhõm hơn. Nào ngờ, tôi cũng chịu không ít thiệt hại trong vụ này. Tôi đã mất 4 năm tuổi xuân nuôi chí trả thù và thực hiện trả thù. Dù mọi chuyện đã chấm dứt nhưng lòng tôi sao vẫn chẳng thanh thản? Ăn Tết xong, tôi đang dự định sẽ Nam tiến để khép lại hoàn toàn quá khứ chẳng mấy yên ả của mình.
Theo Afamily