Rồi chúng con lớn dần, những nếp nhăn trên trán bố mẹ cũng nhiều hơn. Không còn chỉ đơn giản với những suy nghĩ kiếm miếng cơm manh áo nuôi con qua ngày. Giờ đây, bố mẹ lại đau đáu với suy nghĩ sao cho cuộc sống gia đình mỗi đứa được bình yên, hạnh phúc. Từng đứa một đi lấy chồng, gia đình lại vắng đi một người, ít đi chút ấm cúng.
Sau khi chị thứ hai đi lấy chồng không lâu thì bố mất do bệnh tật, chỉ còn hai mẹ con mình sớm tối bên nhau. Là con út nên con cảm nhận được những thay đổi trong tâm hồn mẹ khi ngôi nhà ngày một vắng dần. Mẹ ít cười hơn, nỗi lo cơm áo ít đi nhưng niềm vui và hạnh phúc cũng vơi dần. Các chị đi lấy chồng, ít khi về thăm mẹ, con thấy mẹ buồn và mẹ mong ngày được xum vầy bên con cháu biết bao. Con không muốn mình lại khoét sâu thêm nỗi nhớ ấy nhưng với mẹ thì: "Con đi lấy chồng thì mẹ mới vui, có thế thì mẹ mới hoàn thành tâm nguyện của bố”.
Những ngày ở bên mẹ, đi làm về đã có cơm ăn, trời lạnh có chăn màn thơm tho để đắp, có nước ấm để tắm... Có mẹ bên cạnh nên con thấy những mọi thứ thật bình thường. Con thích đi chơi thay vì ở nhà giúp mẹ bớt cô đơn, mệt mỏi.
Để rồi con biết mình đã để mất điều bình dị mà quý giá vô cùng, đó là thời gian ở bên mẹ. Giờ đây lấy chồng xa, bận rộn với bao điều của cuộc sống, va vấp với các mối quan hệ trong nhà chồng, mỗi lần thấy đơn côi con chỉ thấy nhớ mẹ mà thôi. Nhớ mùi vị món ăn của mẹ, nhớ những cử chỉ chăm sóc ân cần, nhớ tình mẫu tử thiêng liêng không gì đánh đổi.
Mẹ của con giờ đang một mình dưới mái nhà tranh, ngóng trông những đứa con phương xa về với mình. Nhưng lễ nghĩa nhà chồng, công việc, con cái... tất cả cứ cuốn con đi. Hình ảnh mẹ thỉnh thoảng lại hiện về trong những kỉ niệm, những nỗi nhớ nhưng lại rất khó để được gần mẹ.
Tháng bảy, tháng vu lan báo hiếu. Ngày nào con cũng nghe được những câu chuyện cảm động về tình mẫu tử. Từ trên tivi, báo, đài đến các trang mạng xã hội mọi người đua nhau đưa hình ảnh ấm áp bên mẹ cha làm lòng con càng day dứt. Hôm nay, con đi qua chùa, thấy các phật tử cài trên ngực những bông hoa màu khác nhau. Còn cha mẹ thì cài hoa hồng màu hồng, không còn thì cài hoa hồng trắng. Con thấy mình sợ hãi khi nghĩ đến ngày sẽ phải cài áo bằng một bông hồng trắng. Như vậy con sẽ cô độc đến thế nào?
Chợt con nhận ra, dù trước kia khi ở cùng mẹ hay giờ đây khi cả năm về bên mẹ đôi lần con cũng chưa hề ôm mẹ thật chặt và nói yêu mẹ thật nhiều. Nước mắt con tuôn rơi, con muốn được ôm mẹ, muốn được cho mẹ biết con nhớ và yêu mẹ biết bao.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!
Theo Dân Việt