Phương Linh: Tôi yêu ít về số lượng
Tôi yêu nhiều và yêu ít. Nhiều điều kiện và ít số lượng - Phương Linh tâm sự.
Phương Linh bước qua bậc cửa, ngược chiều nắng lóa, đi vào bóng mát trong phòng, cô tựa như được khoác quanh bởi những vầng sáng tuyệt đẹp…
Ngay từ những giây phút đầu tiên đó, Phương Linh đã bảo vệ mình trước
công chúng bằng một tấm rào chắn vô hình. Nét sang trọng, đài các của
người con gái Bắc cùng vẻ toan tính đầy nữ tính thoáng ẩn hiện.
Tôi để mặc trực giác dẫn đường bởi trước buổi phỏng vấn, tôi đã cố không
tìm hiểu một chút thông tin gì về con chim sơn ca ấy. Hãy để cho sự
chân thực của xúc cảm đưa đẩy cuộc trò chuyện! Tôi muốn thực sự chạm vào
“chân dung” Phương Linh ngay trước mặt tôi, không bị chi phối bởi những
bức “chân dung” khác mà giới truyền thông đã vẽ nên trước đó.
- Phương Linh đã đến với nghệ thuật, với nghề ca sĩ như thế nào?
Khi tôi chưa biết nói thì đã ê a hát rồi, chắc lúc đó tôi khoảng một
tuổi. Cả bố và mẹ tôi đều là nghệ sĩ múa. Bố rất thích đàn và hát. Dù
cuộc sống đầy khó khăn nhưng tôi được lớn lên trong bầu không khí đầy
chất nghệ thuật như vậy.
Tôi thích hát, rồi được cho đi học hát. Và đến giờ, tôi may mắn vẫn hát.
Có thể đó là nghề nghiệp, nhưng cũng có thể là định mệnh của tôi.
- Khi chưa nghĩ ca hát là định mệnh, Phương Linh đã ước mơ những gì?
Phương Linh của ngày nay có giống với hình ảnh mà cô bé Phương Linh
ngày xưa mơ đến?
Ước mơ thuở bé của tôi lớn dần theo năm tháng. Lúc nhỏ, nó rất đơn giản,
khi nhìn bố mẹ biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu, tôi ước gì lớn lên,
mình sẽ lộng lẫy, sẽ nhận được nhiều tràng pháo tay như vậy. Rồi ước mơ
đó cứ phức tạp dần thêm, nhưng có vẻ như ca hát đã dẫn dắt tôi theo một
con đường để những ước mơ đó dần dần hiện hữu rõ ràng hơn.
- Có phải ý của Phương Linh là sự giàu có cũng như những tiếng “vỗ tay” đến từ tiếng hát – con đường mà Linh đã chọn theo?
Vâng. Tôi tâm niệm hát là con đường đã mang đến cho tôi nhiều thứ. Trong
đó, có những điều mà rất nhiều người khác phải lao động vất vả mới có
được. Nhưng con đường ấy đâu chỉ rải đầy hoa hồng, nó cũng mang lại rất
nhiều rắc rối, phiền muộn.
Những thị phi, những ganh tị và cả ác ý. Những lúc đó, tôi tự nhủ phải
tự mình vượt qua hết. Trên con đường đó, không thể phủ nhận gia đình là
điểm tựa, giúp tôi vững bước.
- Gia đình, những mối quan hệ thân tình và tình yêu luôn là điểm tựa
giúp người nghệ sĩ vượt qua những cơn sóng gió thị phi. Để hát hay,
người nghệ sĩ luôn cần cảm xúc, tình yêu có phải là chất men của ca sĩ
Phương Linh?
Cũng không hẳn thế. Với tôi, tình yêu cũng như các mối quan hệ khác đều
có mục đích của nó. Có thể là yêu để mà yêu và yêu để nương tựa trong
cuộc sống. Nhưng với nghệ thuật, khi tôi cất tiếng hát tôi đều có suy
nghĩ trong đó.
Giống như mình phải tìm ra, phải sáng tạo hay cảm nó theo một hướng biểu
cảm nào đó. Nghệ thuật với tôi rất độc lập, tôi gạt bỏ tất cả những ảnh
hưởng từ cuộc sống của mình để hát với những điều tôi cho là đúng và
hay. Ít nhất là với mình.
- Những diễn giải đó thật lý trí khác hẳn với vẻ bề ngoài của Linh?
Có thể gọi đó là mâu thuẫn nội tại, hoặc tôi có một khả năng đặc biệt
nào đó, giống kiểu dứt ra khỏi con người của mình. Phương Linh khi hát
khác hẳn với Phương Linh bình thường trong cuộc sống. Đó cũng là lý do
chính mà ít người hiểu được tôi.
Khi hát, tôi thường chọn những bài về tình yêu tan vỡ, chứa đựng sự khắc
khoải… bởi chúng luôn mang lại cảm giác đẹp, mà như thế thì tôi sẽ ngân
nga được nhiều hơn.
- Thế còn Phương Linh trong các mối quan hệ như trong tình yêu thì sao?
Tôi yêu nhiều và yêu ít. Nhiều điều kiện và ít số lượng.
- Tôi cứ nghĩ ca sĩ, nghệ sĩ hẳn phải giàu cảm xúc, hẳn phải tìm cảm
hứng trong những cuộc tình… để có thể cất giọng đầy biểu cảm như vậy
đấy!
Tuổi thơ khó khăn luôn mang đến cho tôi những mối lo sợ. Tôi cần sự an
toàn nên người tôi yêu phải có sự vững vàng, ổn định để mang lại cho tôi
cảm giác bình yên. Điều đó tưởng chừng dễ mà thật là khó khăn.
- Rất nhiều nghệ sĩ khi tìm được “bến đỗ an toàn” rồi thì… bỏ nghề.
Quả thật, đó là mối nguy hiểm giết chết nghệ thuật. Linh nghĩ gì về tính
sở hữu đầy cảm tính trong tình yêu?
Có lúc mình muốn sở hữu nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng vậy. Nếu
không sở hữu được thì cứ để nó qua đi, hãy nghĩ đơn giản để mình được
nhẹ nhàng hơn. Với tôi, sự hài lòng hiện tại luôn được cân nhắc trong
suy nghĩ và trong cách hành xử hàng ngày của mình.
- Đó có phải là sự khôn ngoan hay là sự thỏa hiệp với cuộc sống hiện
tại đủ đầy so với những lo lắng và bất an mà Linh đã từng trải qua?
Khi 20 tuổi, tôi được đi hát, được công nhận ở một cuộc thi lớn, rồi
nhận về nhiều tình cảm cũng như vật chất từ việc ca hát ấy. Tôi thấy
mình “được quá nhiều”. Vậy thì tại sao mình lại còn phàn nàn nữa?
- Có vẻ như Phương Linh luôn lý trí. Hài lòng với thực tế như vậy thì
Linh sẽ phấn đấu trong nghệ thuật như thế nào nữa đây? Và ai mà biết
được điều gì sẽ xảy đến trong tương lai?
Tôi nghĩ sống lý trí sẽ giúp mình đạt được những gì mong muốn. Nó giúp
bạn mường tượng ra con đường phải đi, đi như thế nào và nhất là giúp
mình kiên trì theo đuổi nó. Tôi cho rằng cảm xúc chỉ mang tính nhất
thời.
Trong khi các giá trị bền vững trong cuộc sống đều đến từ những suy nghĩ
đúng đắn. Theo đuổi nghệ thuật nhất là nghề ca hát có tuổi của nó. Thời
gian lấy đi rất nhiều thứ của ca sĩ. Nên giờ tôi còn thích hát và hát
được thì sẽ hát miên man. Hát cho đến khi nó không ở lại với mình nữa
thì thôi.
- Hát miên man hay hát đầy suy nghĩ trong đó?
Miên man đầy lý trí. Có vẻ hơi mâu thuẫn giữa một bên là cảm xúc, một bên là lý trí. Nhưng nó có thật!
- Phương Linh theo đuổi dòng nhạc nào?
Tôi thường hát Pop Ballad. Tuy nhiên cũng không hẳn thế. Tôi chỉ yêu các
cảm xúc đẹp, vang vọng, đau đớn, thất tình mà dòng nhạc này biểu hiện.
Dường như ở cô ca sĩ bé nhỏ, mong manh và xinh đẹp này luôn ẩn chứa sâu
bên trong những bí ẩn lạnh lùng, cứng rắn đầy lý trí. Vẫn còn rất nhiều
câu hỏi về nghệ thuật, về cuộc sống, cũng như những cảm xúc của Phương
Linh mà tôi muốn chạm đến. Cuộc trò chuyện dẫn dắt bạn đi từ bất ngờ này
đến bất ngờ khác.
Tôi tự hỏi cần bao lâu để chạm tới cô, chạm tới cái sâu sắc và mềm mại
đầy nữ tính hiển hiện qua đôi mắt, khuôn mặt, dáng hình cô. Những gì tôi
hỏi chỉ tựa như làn gió khẽ lay động tấm rèm thưa. Tôi chỉ nhìn thấy
điều gì đó hiện ra thấp thoáng, ngỡ như bắt kịp mà rồi vụt mất, tưởng
trông đã rõ mà sao vô định, khó mô tả quá.
Đó là mâu thuẫn trong chính Phương Linh như cô thú nhận? Nó luôn tồn tại
như vậy hay cũng như cái ánh nắng chói sáng nhức mắt của Sài Gòn rồi sẽ
dịu ngọt biết bao khi những cơn gió cuối chiều vừa kéo về?
Phương Linh ra về. Tôi còn ngồi lại, chìm vào Tiếng hót từ bụi
mận gai – album mới nhất của Phương Linh. Một giọng hát mượt ngọt ngân
lên, những vang vọng đầy nội lực, những lời ca đau…