"Xuân Bắc từng phải đi diễn lót cho tôi"

"Thành danh như Xuân Bắc bây giờ đã từng phải đi diễn lót cho tôi. Bắc còn diễn lót cho tôi chán rồi mới được thành danh như bây giờ. Chuyện đó là chuyện bình thường", nghệ sỹ Tự Long chia sẻ.

"Thành danh nhưXuân Bắc bây giờ đã từng phải đi diễn lót cho tôi. Bắc còn diễn lót cho tôi chánrồi mới được thành danh như bây giờ. Chuyện đó là chuyện bình thường", nghệ sỹTự Long chia sẻ.


Dẫu biết đã là nghệsĩ hài thì phải luôn có trách nhiệm mang đến tiếng cười cho khán giả. Tuy nhiên,đằng sau những tiếng cười đó, mấy ai không mang trong mình những nỗi buồn, tâmtư riêng. Cùng phóng viên trò chuyện trong một buổi trưa hè, Tự Long đã chia sẻnhững điều rất thật về con đường trở thành diễn viên đầy chông gai cuả mình.

"Vừa xấu,vừa đen lại nói nhiều"

- Nhiềungười vẫn cho rằng vai diễn bác Photo (trong "Thư giãn cuối tuần" trên VTV3) của anh là một hình ảnh lạ của Tự Long. Thực sự, anh có thấy mìnhvừa vặn với vai diễn này không?

- Chính xác làkhông vừa. Đó không phải là chất của tôi. Vai diễn này hợp với Xuân Bắc hoặcQuang Thắng thì đúng hơn. Tôi "trùng màu" với Công Lý. Lúc diễn vai này tôi phảitiết chế mình nhiều lắm. Đôi lúc muốn bung ra nhưng lại phải kìm nén để trở vềđúng với nhân vật và bảo toàn vai diễn. Thực ra đôi lúc cần có một sự thay đổihay làm mới cũng rất tốt. Nó đem lại cho mình những trải nghiệm nhất định.

"Xuân Bắc từng phải đi diễn lót cho tôi"
Tranh vẽ khuôn mặt hài của Tự Long

-Tôi thấy anh có ngoại hình, giọng hát, khả năng tấu hài nổi bật hơn sovới các nam nghệ sĩ hài khác khi đứng chung sân khấu. Thế nhưng conđường đến với thành công của anh lại khá muộn màng, lận đận?

- Tôi không dámnhận mình hơn ai. Đẹp trai lại càng không vì ngày xưa toàn bị bạn gái chê vừaxấu, vừa đen lại nói nhiều. Và nói thật là tôi chưa bao giờ tự tin vào vóc dángthân thể của mình. Chỉ có một điều, tôi sinh ra trong một gia đình có truyềnthống về nghệ thuật. Mẹ tôi là gái làng Lim ( Bắc Ninh), cái nôi của quan họ, bàhát rất hay. Bố tôi cũng là một diễn viên chèo. Nhưng ông không thành công vớisự nghiệp của mình. Sau cùng, ông đâm ra chán nản và bất mãn với nghề này. ôngkhông thích và cấm tôi đi theo con đường nghệ thuật. Do không có sự định hướngcủa bố mẹ, tôi mất gần 5 năm chìm nổi với đủ thứ công việc trên đời.

Và để có được vịtrí như ngày hôm nay, là cả một sự nỗ lực, cố gắng. 5 năm chìm nổi với đủ nghề,bắt đầu đi học lại, rồi diễn lót chán chê cho các đàn anh, tôi mới được nhận mộtvai chính. Kể cả Xuân Bắc cũng thế. Thành danh như Xuân Bắc bây giờ đã từng phảiđi diễn lót cho tôi. Bắc còn diễn lót cho tôi chán rồi mới được thành danh nhưbây giờ. Chuyện đó là chuyện bình thường. Diễn viên nào ngày xưa mới vào nghề màđược giao ngay vai chính đâu. Không phải như bây giờ, chỉ cần một hai vai diễnhay bài hát là đã có thể nổi tiếng ngay.

Số một sốhai, “nhân dân, ưu tú” sẽ vô nghĩa nếu...

- Theo anhdanh hài số một Việt Nam hiện nay là ai?

- Thực ra chẳng aidại gì đi cho mình là số một và cũng chẳng có số gì cả. Nghệ sĩ chứ có phải làcái gì đâu mà phân cấp số thứ tự. Nghe ai đó xưng mình số mấy, số mấy là tôichối lắm. Điều đó chỉ xảy ra với những người lúc nào cũng thích ăn thua hoặc sợngười khác hơn mình. Nghệ sĩ có bình minh thì cũng sẽ có hoàng hôn.

Số một để làm gìnếu suốt ngày chỉ ở nhà nhìn người khác đi kiếm tiền. Tôi số mười hoặc là khôngsố nhưng trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh thì cái nào hơn. Đến cả một cuộc thicũng không thể khẳng định được 100% ai hơn ai thua nữa là ngồi đánh giá mồm vớinhau.

Bạn để ý mà xem, đểbán được vé ở các sân khấu Hà Nội không phải là dễ. Khán giả Hà Nội rất khó tínhvà họ là người đánh giá rõ nhất ai hay, ai dở. Có những người không bao giờ cómặt trong những băng rôn quảng cáo. Chúng tôi biết nhau hết chứ có phải là khôngđâu. Thế cho nên anh đừng cho anh là số một, số hai.

"Xuân Bắc từng phải đi diễn lót cho tôi"
Xuân Bắc và Tự Long trên sân  khấu

-Nhớ lại một chút, cơ duyên nào đã đưa anh đến với sân khấu hài?

- Chuyên ngànhchính của tôi là chèo. Tuy nhiên đến cái thời của tôi, chèo đã trở thành một mónkhó ăn. Nó giống như mù tạt, không phải ai cũng ăn được. Tôi không bàn đến hayhay dở. Chèo có cái hay, cái hấp dẫn riêng. Nhưng nghệ sĩ muốn sống được thìphải làm cái khán giả thích. Phải đưa đến cái họ cần. Cơ duyên với sân khấu hài,nói ra thì hơi to tát. Đó là một sự mưu sinh thì đúng hơn. Tôi may mắn ở chỗđược khán giả đón nhận, yêu mến. Tôi còn nhớ, chương trình đánh dấu sự bén duyêncủa tôi với sân khấu hài chính là seri Gặp nhau cuối tuần với nhân vậtBác sĩ hoa súng.

Tuy nhiên, sau vaidiễn thành công nhờ sự yêu mến của khán giả tôi lại bị định kiến ở cơ quan. Khixem tôi diễn chèo, mọi người cho rằng: “Thằng này diễn theo kiểu Gặp nhaucuối tuần, ba lăng nhăng. Diễn ở nhà hát có gì đâu mà lên truyền hình”(?!).

Đành rằng giữa chèovà hài kịch là hai phạm trù khác nhau. Một bên là nghệ thuật, một bên là đờithường. Nhưng tôi nghĩ, người nghệ sĩ thành công là người được số đông khán giảyêu mến. ưu tú, nhân dân rồi danh hiệu này, danh hiệu nọ nhưng nói đến tên chẳngai biết thì ưu tú, nhân dân chỗ nào? Nhiều nghệ sĩ bây giờ thiếu tài. Họ khôngchịu hiểu nghệ thuật muốn tồn tại phải đến gần với công chúng. Mà giá trị củanghệ thuật là hướng đến đâu nếu không phải là để phục vụ cuộc sống, công chúng?

Thích ô tô,mê thể thao

Hồi ức về nhữngngày đầu lập nghiệp, nhớ lại sự không thành công của người cha, cũng là một diễnviên chèo, nghệ sỹ Tự Long trầm ngâm: "Tôi từng xót xa vô cùng khi chứng kiến sựthất bại của bố. Và tự nghĩ, tại sao một tài năng như thế lại bị nghệ thuật lãngquên và bạc đãi? Tôi quyết tâm trở thành nghệ sĩ không chỉ cho mình mà còn đểvực dậy niềm tin, lòng tự hào của gia đình. Và để mọi người hiểu rằng nghệ thuậtkhông phải là điều không thể như họ vẫn nghĩ. Tôi không có được sự sớm sủa, đúnglúc nhưng lòng nhiệt huyết với nghề thì có thừa".

- Bây giờ đãthành danh rồi, anh có muốn bước sang một công việc khác hấp dẫn hơn không?

- Nhiều người hỏitôi câu này lắm. Thú thực không ít lần tôi suy nghĩ đến việc rời bỏ Nhà hát chèoquân đội để ra solo, thành lập công ty, làm những gì mình thích và chủ động vềthời gian. Hiện tại công việc quản lí ở đây chiếm của tôi rất nhiều thời gian.Mà bạn biết đấy môi trường quân đội rất nghiêm túc, đúng giờ lại có “ưu điểm” làhay họp hành.

Mỗi sáng tôi phảidậy từ lúc cả nhà còn đang ngủ, tất tưởi đến cơ quan cách đó 9,1 cây số. Trướcnhà có hàng phở ngon nổi tiếng nhưng chẳng bao giờ nhớ ra cả. Mình trót làm lãnhđạo, dù là lãnh đạo nhỏ thôi nên nếu đến muộn thì anh em nói chết. Tôi làm việcgấp 3, 4 lần người khác. Lúc nào cũng căng như sợi dây đàn. Thế nhưng điều đókhông thể một sớm một chiều mà có thể dứt bỏ được.

"Xuân Bắc từng phải đi diễn lót cho tôi"
Nghệ sĩ Tự Long và con trai

- Nếu khônglàm diễn viên, anh nghĩ là anh sẽ làm gì?

- Là lái xe. Tôi mêô tô và thích lái xe từ nhỏ. Mỗi lần thấy có cái ô tô nào về quê là đầu óc cứ mụmị đi vì sướng. Tôi còn nghe được tiếng xe từ rất xa. Một nghề nữa tôi cũng rấtthích đó là vận động viên thể thao. Ngày xưa nhà tôi cách trung tâm thể dục thểthao Từ Sơn, Bắc Ninh có một bức tường. Ngày nào cũng thấy các anh chị vận độngviên luyện tập. Có lẽ vì vậy mà say mê thể thao lúc nào không hay.

- Nhiều nghệsĩ hài miền Bắc thiếu đất diễn vì Hà Nội quá ít các tụ điểm sân khấu? Anh cóđịnh Nam tiến để làm được nhiều điều hơn không?

- Thực ra TP. HồChí Minh không phải là miền đất hứa như mọi người vẫn nghĩ đâu. Vào đó để thànhngôi sao là không thể. Đây là bài học cho nhiều nghệ sĩ miền Bắc khi họ dứt áokhăn gói ra đi rồi một ngày lại đột ngột quay về. Tôi không bao giờ có ý địnhNam tiến. ở đâu cũng có cơ hội nếu ta biết tìm kiếm. TP. Hồ Chí Minh có các tụđiểm thì Hà Nội có các công ty lớn thường xuyên vẫn mời nghệ sĩ hài đến diễnkịch trong các dịp lễ của họ. Tôi cho rằng khán giả miền Bắc là những người coitrọng nghệ thuật. Họ sẵn sàng chi trả cát xê cao để mời được nghệ sĩ yêu thích.

"Nghệ thuật không phải là điều không thể"

Hồi ức về những ngày đầu lập nghiệp, nhớ lại sự không thành công của người cha, cũng là một diễn viên chèo, nghệ sỹ Tự Long trầm ngâm: "Tôi từng xót xa vô cùng khi chứng kiến sự thất bại của bố. Và tự nghĩ, tại sao một tài năng như thế lại bị nghệ thuật lãng quên và bạc đãi? Tôi quyết tâm trở thành nghệ sĩ không chỉ cho mình mà còn để vực dậy niềm tin, lòng tự hào của gia đình. Và để mọi người hiểu rằng nghệ thuật không phải là điều không thể như họ vẫn nghĩ. Tôi không có được sự sớm sủa, đúng lúc nhưng lòng nhiệt huyết với nghề thì có thừa".


Theo Người đưa tin



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.