Làm dâu: Ân hận vì quá "tham vọng"

Ngoài ba mươi tuổi, mang tiếng đi làm kiếm tiền nuôi vợ con nhưng nhiều tháng liền anh trở về "tay không" để vợ con sống khốn khổ cùng ông bà nội.

Chồng tôi đi làm xa, hàng tháng anh làm ra nhiều tiền nhưng ăn chơi, tiêu xài hết. Cuối tháng không gọi điện nhắn anh về thăm con thì có khi anh cũng quên rằng mình đã có gia đình ở quê. Ngoài ba mươi tuổi, mang tiếng đi làm kiếm tiền nuôi vợ con nhưng nhiều tháng liền anh trở về "tay không" để vợ con sống khốn khổ cùng ông bà nội.

Chuyện "vợ chồng" cũng chẳng còn như xưa, nếu tôi không chủ động anh cũng ngó lơ tôi...Nói góp ý nhẹ nhàng với anh vài câu, anh nổi khùng quát mắng, đánh đập tôi...Những khi chồng đánh tôi, cả bố và mẹ chồng ra sức bênh vực con trai họ. Mẹ chồng đã không can ngăn lại kích bác nói với chồng tôi đó là "dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về"...

Tôi biết bố mẹ chồng không ưng tôi ngay từ lần đầu về ra mắt, tới khi tôi có thai trước họ cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận khi biết chắc chắn kết quả siêu âm là con trai. Từ ngày về nhà chồng, tôi bị bố mẹ chồng tìm đủ mọi lý do để mắng nhiếc, chửi bới đã vậy họ còn lấy thêm lý do gia đình tôi "mất căn bản", bố mẹ không dạy được con cái nên tôi mới như bây giờ. Họ chê tôi xấu xí, vụng về, có ý định "úp sọt" con trai họ ...

Nín nhịn nhà chồng nhiều rồi cũng đến lúc tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng. Lúc con ở bệnh viện cấp cứu không chồng đưa đón, quan tâm, cả bố mẹ chồng chỉ biết mắng chửi... sau đó tôi mệt nhoài, người đờ đẫn không nói nửa lời, không thiết sống. Bác sĩ nói tôi có dấu hiệu trầm cảm, cần điều trị tâm lý.

Rồi khoảng thời gian đó cũng qua đi. Lúc này tôi bắt đầu dám cãi lại bố mẹ chồng khi họ mắng chửi và xúc phạm gia đình tôi. Không khí gia đình ngày một căng thẳng, rất nhiều lúc tôi nghĩ đến quyết định ly hôn...Một lần trước khi cưới, tôi cùng chị gái đi xem bói. Bà thầy bói đã khuyên tôi nên 'bỏ" cái thai trong bụng, không nên cưới chồng hiện tại vì tuổi của tôi và chồng, gia đình chồng đều "khắc", kỵ nhau . Đó là chuyện mê tín nên ngày đó tôi chẳng tin.
 

Nhưng bây giờ, nghĩ đến quyết định lập gia đình tôi chỉ ân hận vì ngày đó đã trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông không xứng đáng. Ngày đó, vì yêu anh nên tôi cứ nghĩ anh sẽ thay đổi khi lập gia đình, không còn cờ bạc, cá độ, tu chí làm ăn. Vì yêu anh tôi cũng nghĩ thoáng hơn cho hoàn cảnh một người đàn ông 30 tuổi mà chẳng có gì trong tay. Ngày đó, tôi cũng có "tham vọng" sẽ chinh phục được trái tim bố mẹ chồng, trở thành một người phụ nữ hạnh phúc. Rõ ràng, yêu bằng trái tim thôi là chưa đủ...

Tôi ngẫm nghĩ thật đúng như lời khuyên của một người bạn: Phụ nữ khi yêu luôn mù quáng, họ chỉ suy nghĩ tỉnh táo khi đã hết yêu...Tôi bây giờ như đứng giữa hai dòng nước, không biết làm lại từ đầu có là quá muộn?

Theo Phunuonline


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.