Người chồng chị coi rẻ lại là người tôi trân trọng

Tôi đang có một gia đình hạnh phúc, chính là vì ‘của thừa’ mà chị bố thí cho tôi. Nên mong từ nay về sau, chị quên anh ấy đi và đừng bao giờ đến xen vào hạnh phúc vợ chồng tôi nữa.

Tôi đang có một gia đình hạnh phúc, chính là vì ‘của thừa’ mà chị bố thí cho tôi. Nên mong từ nay về sau, chị quên anh ấy đi và đừng bao giờ đến xen vào hạnh phúc vợ chồng tôi nữa. Anh ấy đã vĩnh viễn thuộc về tôi rồi…

Ngày ấy, tôi còn nhớ, tôi đã ao ước có một gia đình như gia đình chị. Chồng yêu chiều vợ, con, lo lắng, quan tâm vợ con. Còn chị, chị đi làm, lương cao, công việc ổn định lại còn xinh đẹp. Nhưng, những thứ tôi nhìn thấy bên ngoài chỉ là vỏ bọc, còn bên trong ấy thực sự như thế nào, bản thân tôi cũng không biết được. Chỉ là, tôi ghen tị với chị…

Chị cười khi tôi là người hàng xóm kế bên, một đứa con gái xấu xí, chẳng có gì đặc biệt lại quê mùa. Nhưng tôi lại được chồng chị quan tâm đúng kiểu những người hàng xóm tốt. Chị không hài lòng khi thấy chồng đối xử nhiệt tình với một ai đó, nên chị cấm tiệt anh qua lại với xóm giềng. Tôi chỉ cười, tại sao chị lại cư xử như vậy. Chị đẹp như thế, chị sang trọng quyền quý như thế, chị được chồng chiều như vậy còn lo gì mất chồng. Huống hồ, đứa con gái xấu xí như tôi thì có tác dụng gì với anh đâu?

Anh và tôi đối xử tốt với nhau, tôi cũng coi anh như người anh của mình, chị càng tỏ ra tức tối. Dù chúng tôi chẳng có mối quan hệ nào đi quá tình cảm hàng xóm. Có lúc khó khăn, tôi nhờ anh giúp. Lúc chị không có nhà, con chị khóc, anh bảo tôi đưa cháu đi chơi giúp anh chị. Tôi chỉ giống như một cô em gái bé nhỏ, nhiệt tình với trẻ con mà thôi. Nhưng chị lại không cho là thế. Chị bực tức, chị chửi bới tôi, bảo tôi chuyển nhà đi. Tôi không làm được, tôi không giàu có để dễ dàng chuyển đi bất cứ lúc nào tôi muốn. Và chị đã dọn đi…

 nguoi chong chi coi re lai la nguoi toi tran trong - 1

Anh và tôi đối xử tốt với nhau, tôi cũng coi anh như người anh của mình, chị càng tỏ ra tức tối. Dù chúng tôi chẳng có mối quan hệ nào đi quá tình cảm hàng xóm. (ảnh minh họa)

Kể từ đó, tôi không biết tin tức gì của hai người. Khoảng hơn 1 năm sau, anh gọi cho tôi, nói anh và chị đã ly hôn. Tôi không tin vào điều đó. Tôi nghĩ, anh chị tại sao lại ly hôn nhanh như vậy, còn con anh chị thì sao? Chẳng phải, anh chị đang rất hạnh phúc đó thôi. Anh chị là tấm gương mà tôi noi theo, là gia đình mà tôi mơ ước. Vậy tại sao…

Anh gặp tôi và kể chuyện, chị coi thường anh. Chị càng làm ra tiền thì càng coi thường anh. Chị bảo, anh chỉ chiều chuộng chị để khiến chị vui vì chị có thể cho anh nhiều tiền. Nhìn cái cách anh chậm chạp nghe lời chị, chị càng điên tiết. Chị cần một người đàn ông giỏi giang, ga lăng nhanh nhẹn chứ không phải người chồng lúc nào cũng thích xách vali cho vợ.

Nghe anh nói, thật có chút đau lòng. Thân làm phụ nữ tôi cũng hiểu, đàn ông không bao giờ thích đàn bà khinh mình, nhất là trong chuyện tiền nong. Chị đã coi thường anh như thế, anh đâu còn lý gì ở bên chị. Trong mắt người đàn bà như chị thì anh kém cỏi, nhưng trong mắt tôi, anh là người đàn ông tốt, rất tuyệt vời.

Biết anh qua lại với tôi sau đó, chị dù li dị với anh nhưng vẫn nổi cơn thịnh nộ. Chị nhắn cho tôi bằng những lời xúc phạm. Rằng, người chồng đó là gã đần độn, chị không cần nữa, chị vứt đi, bố thí cho tôi nên bây giờ, tôi thích thì lấy về dùng tạm. Nghe chị nói càng hiểu lý do vì sao, anh và chị chia tay. Chị vốn chỉ coi anh như đồ bỏ đi, như một món hàng…

Vậy thì, tôi sẽ ‘hốt’ về thay chị…

Biết anh qua lại với tôi sau đó, chị dù li dị với anh nhưng vẫn nổi cơn thịnh nộ. Chị nhắn cho tôi bằng những lời xúc phạm. (Ảnh minh họa)

Tôi và anh bắt đầu yêu nhau từ đó, tôi cũng không biết tình yêu đến từ khi nào. Anh quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi cũng ân cần với anh. Hai chúng tôi cưới nhau sau đó hơn 1 năm, cuộc sống khá là hạnh phúc. Hai vợ chồng đi làm, rồi cùng nhau hun vốn, mở một cửa hàng nho nhỏ kinh doanh, thu nhập cũng khá là tốt. Chúng tôi đồng cam cộng khổ, có gì cũng góp ý, bảo ban nhau. Phương châm của chúng tôi là, vợ chồng chia sẻ và cảm thông hết cỡ nên không bao giờ giấu nhau bất cứ thứ gì.

Mấy năm nay, chúng tôi cũng trở nên giàu có. Còn chị, chị vẫn là người đàn bà kiêu ngạo ngày nào. Chỉ là, chị đã nói với tôi là con chị muốn gặp bố. Có lẽ, thấy anh bây giờ không phải đồ bỏ đi nữa, nên chị lại muốn níu kéo anh. Tôi cho phép anh gặp con, cũng không ngăn cấm anh điều gì hết. Chỉ là, tôi luôn nhắc nhở anh, người đàn bà ấy đã ruồng bỏ anh, coi anh như đồ vô dụng và anh đã về bên tôi. Lựa chọn tôi rồi thì cả đời này sẽ gắn bó với nhau. Chúng tôi cũng có một cu cậu rất kháu rồi, nên không còn lý do gì để chị tìm đến anh nữa.

Chị ta nhìn thấy tôi, không còn vẻ huênh hoang như ngày nào. Có lẽ, mấy năm qua người đàn bà ấy đã hiểu ra, người chồng mà chị ruồng bỏ, vứt đi đã trở thành người đàn ông tốt thế nào bên cạnh tôi. Tôi đang có một gia đình hạnh phúc, chính là vì ‘của thừa’ mà chị bố thí cho tôi. Nên mong từ nay về sau, chị quên anh ấy đi và đừng bao giờ đến xen vào hạnh phúc vợ chồng tôi nữa. Anh ấy đã vĩnh viễn thuộc về tôi rồi…

Có không giữ, bỏ đi thì đừng tiếc… chị ơi!

Theo Khám Phá



Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.