Đời không có đắng cay

Thích đơn độc một mình, tin vào số phận đến mức cho rằng không có sự tồn tại nào trên đời bất hợp lý, trưởng thôn Văn Hiệp có vẻ "AQ" để sống vui dù đời ông cũng không ít nỗi buồn.

Thích đơn độc một mình, tin vào số phận đếnmức cho rằng không có sự tồn tại nào trên đời bất hợp lý, trưởng thôn Văn Hiệpcó vẻ "AQ" để sống vui dù đời ông cũng không ít nỗi buồn.

Ngày lạnh. Tôi gọi cho nghệsỹ Văn Hiệp hẹn gặp ông buổi sáng. Ông nói, còn đang bận ghi hình, có thể maimới gặp được. Thế nhưng, đầu giờ chiều ông gọi lại, “cháu rảnh không, chiều naygặp luôn cũng được. Bác rảnh rồi!”. Vậy là gặp, nơi ông hẹn hò là quán nước chècủa bà lão già ở phía sau Nhà hát Lớn Hà Nội.

Ông hẹn ở đó, có lẽ với nghệ sỹ già này thì quán nước đã trở nên quá đỗi thânthuộc. Chọn một góc sâu trong cùng của quán nước, chúng tôi bắt đầu câu chuyệnbên cạnh tiếng ồn ã của đám thanh niên chơi pi- a. Tiếng rít thuốc lào của ônglão Văn Hiệp dăm ba phút lại rít lên từng hồi. Ông nói, đã từng quyết tâm bỏthuốc lào, từng lên cả ti vi để nói về điều này nhưng không bỏ được dù biết cóthể ảnh hưởng đến sức khỏe.

Đời không có đắng cay

Nhưng người ta mê ông, mê nhữngvai diễn của ông và đôi khi, công chúng gặp Văn Hiệp chỉ muốn ông… rít thuốc làocho xem có giống trong phim không. Văn Hiệp không từ chối, bởi điều ông thíchnhất là được ngồi cùng với những người dân bình thường, trò chuyện với họ ở quánnước đầu làng. Ở đó, trưởng thôn thấy mình như được sống bình dị nhất và thậtthà với lòng mình nhất. Dù nghệ sỹ như ông gặp đủ loại thành phần xã hội, cả đạigia, người thành phố, cả các tổ chức xã hội và nhiều nhiều nữa.

Thứ nữa là nước trà, ông thíchngồi uống trà đá, nhưng không phải là tụ tập nhiều người. Ngồi một mình, đi mộtmình và uống một mình, nhìn và nghe những gì xảy ra xung quanh, chỉ nghe và nhìnthôi, không bình luận.

Hỏi ông là vì sao lại cứ thích một mình như vậy thì ông nói, cũng chẳng có lý dogì đặc biệt. Ông chỉ muốn vậy thôi. Có lẽ mọi sự va chạm đều không khiến ông vuivẻ gì. Thỉnh thoảng ông cũng gặp mấy người bạn già, nhưng rất hãn hữu. Thỉnhthoảng cũng chia sẻ chuyện già, chuyện gia đình, vợ con và văn hóa văn nghệ.

Người vợ xa quê của ôngnhất định không chịu trở về khi chưa nhận được chút lương hưu nơi xứ người. Đấtkhông chịu trời thì trời chịu đất, ông Văn Hiệp chờ đợi 20 năm, đứng mũi chịusào, gánh vác mọi chuyện gia đình và vẫn chờ đợi người đàn bà của đời mình quayvề.

Đời không có đắng cay

Ông bảo mỗi người có một số phậnnên chuyện ấy cũng bình thường. Nếu vợ đi xa mà thay đổi thì là điều không hay.Quan trọng vợ mình là người tốt, vì hoàn cảnh gia đình nên phải đi nên ông sẽchờ, dù có lúc phải cung cấp thêm cả tiền ra nước ngoài cho vợ.

Tôi định nói nhiều chuyện đời ông nhưng VănHiệp kêu hỏi chuyện riêng nhiều quá mà ông thì không muốn nói nhiều về cuộc sốngriêng của mình. Rồi tự Văn Hiệp tổng kết hoàn cảnh của mình: Vợ đi xa, con cáiđã lấy chồng, lấy vợ, có đầy đủ cháu nội, cháu ngoại. Hoàn cảnh khó khăn, cầnnhiều tiền, lỗ hà ra lỗ hổng.

Thế là lại tám về chuyện nghề.Hồi trẻ, ông trưởng thôn còn tự ti về vóc dáng của mình, thiếu chiều cao, mặtkhông đẹp, mắt lại  nhỏ nên có lúc cũng muốn mổ mắt cho to ra. Bởi so về sắc thìông có lẽ thua nhiều người trong giới nghệ sỹ vốn trọng thanh sắc bên cạnh tàinăng.
 
Nhưng khi vượt qua những hạn chế về mặt hình ảnh, ông xây dựng được cho mình mộtcá tính nghệ thuật với chất giọng sang sảng, đài từ tốt. Ngoài chuyện ấy thìcũng chẳng có gì đáng gọi là cay đắng trong đời nghệ thuật. Và ông lại nhắc vềsố phận. Tôi phản biện có nhiều người muốn thay đổi số phận của mình. Ông nói,làm quái có cái gì trái quy luật. Cái gì hợp lý thì nó tồn tại. Và cái gì tồntại thì tức là nó hợp lý. Không thể ra nước ngoài kéo chân để người ta cao hơn.Mọi biến chuyển trong đời sống xuất phát từ cái đầu của con người.

Ra tết, ông vào Nam quay một phim30 tập. Người ta mời ông rồi và ông cũng nhận lời rồi. Ra tết là rong ruổi trênphim trường với một vai diễn mới nhưng không phải trong bóng dáng một trưởngthôn mà là một hình ảnh khác.

Hỏi ông có hài lòng với những gìmình đạt được trong cuộc đời nghệ sỹ hơn 40 năm của mình thì Văn Hiệp bảo: Bìnhthường thôi. Có nhiều vai diễn được nhắc đến nhiều, được yêu mến đến mức đặt cảbiệt danh theo vai diễn nhưng đó là công việc, là đam mê nên không có gì để gọilà thành công hay không thành công. Cứ diễn và diễn thôi!

Đời không có đắng cay

Nghỉ hưu rồi, nhưng show diễn củaông vẫn dày đặc. Người ta mời ông vì ông có tiếng, vì ông vẫn được yêu mến. Vàvì họ yêu mến ông, yêu mến sự nhiệt tình, xởi lởi và tình cảm chân thật của ông.

Đến mức năm trước, 29 tết, họ vẫn “bắt” ông diễn. Mệt quá, về nhà ốm lăn ra. Thếlà mất ăn tết. Năm nay thì sức khỏe đã khá hơn nhiều rồi, Văn Hiệp nói. Nhưngthật thà, có lúc lão “trưởng thôn” cũng muốn nghỉ ngơi, thèm nghỉ vì sức khỏe,vì đến cái tuổi muốn rong chơi dù công việc cũng khiến ông vui vẻ và vì nhu cầukinh tế bản thân và hỗ trợ cho con.

Tết rồi, Văn Hiệp tham gianhiều chương trình hài tết. Ông nói, ngày tết cần vui nên làm hài thì hợp quá.Nghe nhiều người tỏ ra không hài lòng về hài tết, ông nói, người chê cũng chẳngphải khó tính. Trong cái vui cũng cần có ý nghĩa chứ cũng không nên nhạt quá.Tất nhiên, hài tết cũng như rau muống, luộc hay xào thì cũng đều ngon nếu nóđược gia giảm hoặc chấm với gia vị ngon. Món này hợp với nhiều người ăn nên đượcchú ý. Ông chê cũng chẳng được, hài tết vẫn có nhiều người xem, nhiều ngườithích và cũng phải hấp dẫn mới thu hút được các nhà tài trợ.

Trước khi làm diễn viên, Văn Hiệp muốn mìnhlà một nhà khoa học. Nhưng rồi cũng không tiếc khi mình chuyển sang nghề diễn.Ông nói, trong đời người có hai việc lớn là chọn vợ, chọn chồng và chọn côngviệc mà dường như đây vẫn là những câu chuyện của số phận. Vì vậy, cần biết vuidù với bất kỳ điều gì xảy ra. Lão trưởng thôn cũng không đặt nặng chuyện cát xêkhi đi diễn, có những lúc làm không nghĩ đến cát xê nữa, chỉ cần chất lượngchương trình thật tốt và có ý nghĩa.

Một ngày lạnh, mưa như trút nước lạ lùng. Ông VănHiệp phải diễn một sô ở rạp xiếc. Ông nghĩ chuyện lười đi, lười ra đường. Nhưngrồi buộc phải rời chiếc giường, mặc áo mưa tới nơi diễn. Điều khiến ông ngạcnhiên và sung sướng là xe của người đi xem vẫn trật như nêm, vào trong rạp thìngười xem ngồi kín hết. Hóa ra, công chúng vẫn dành nhiều tình cảm cho nhữngngười làm nghệ thuật như ông, vẫn nhiều người đội cả mưa gió, giá lạnh đi xemnghệ thuật. Vì thế, nó càng củng cố cho ông trưởng thôn một niềm tin và một tìnhyêu để thêm một năm cống hiến thật nhiều cho công chúng!

Theo Đời không có đắng cay



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.