Tăng Thanh Hà: "Có lúc tôi bị coi là giả tạo"

"Tôi có sao sống vậy, không biết màu mè, không biết lấy lòng ai, lúc nào tôi cũng vui vẻ sống, ấy vậy mà cũng có lúc bị coi là giả tạo", Tăng Thanh Hà trải lòng.

"Tôi có sao sống vậy, không biết màumè, không biết lấy lòng ai, lúc nào tôi cũng vui vẻ sống, ấy vậy mà cũng cólúc bị coi là giả tạo", Tăng Thanh Hà trải lòng.

Từng có “hội độcthân” của một nhóm nghệ sĩ trẻ: Đức Trí, Thân Thúy Hà, Bùi Việt Hà, Kim Hiền...và Tăng Thanh Hà. Nay thì họ đã bỏ cuộc chơi hết, tận hưởng cuộc sống “khôngsingle nhưng vẫn fabu-lous”.

Vuisống bằng những niềm vui nhỏ

- Làm saoHà có thể hoàn thành hết tất cả các công việc với lịch xếp dày đặc như thế này?

- Thì cũng phải cốthôi, vẫn có những lúc không thể hoàn thành hết những mục tiêu đề ra, sức ngườicó hạn, nhưng hôm nào mà làm hết công việc đã lên sẵn, tối về nhà thấy vui lắm,vui vì công việc trôi chảy, mà việc của mình tốt thì việc của người cộng táccũng sẽ được suôn sẻ.

Tăng Thanh Hà: "Có lúc tôi bị coi là giả tạo"
 

- Niềm vuiđơn giản thế thôi sao?

- Cuộc sống vốn dĩđã phức tạp và nhiều phiền muộn lắm rồi, tìm được niềm vui cho mình, nghĩa làtìm thấy hạnh phúc. Nhiều những niềm vui nho nhỏ sẽ cho mình một cuộc sống vớihạnh phúc lớn. Người ta có thể đi tìm những hạnh phúc lớn lao nhưng tôi thì tìmnhững niềm vui nhỏ bé, chúng chiếu sáng mọi phút giây tôi sống và làm cho tôivui sống.

- Niềm vuiHà có sáng sớm hôm nay là gì?

- Sáng nay tôiđược đánh thức dậy bởi một thiên thần nhỏ, cu cậu là con của anh tôi, còn nhỏlắm mà đã biết quan tâm đến người khác, đặc biệt là yêu cô Hà, sáng sớm đượcnhìn thấy cu cậu cười là tôi vui rồi.

- Việc gìkhi được làm cho Hà nhiều cảm xúc nhất?

- Tất cả các côngviệc đều mang lại cho tôi cảm xúc, phải có cảm xúc thì mới diễn vai diễn củamình được, phải cảm thấy thích thì việc học mới là việc cần thiết và nên làm,phải có niềm vui thì đứng trước máy quay nói mới trơn tru, hay thậm chí xuấthiện ở các sự kiện lớn nhỏ tôi cũng cần có bạn bè để giúp mình cười thật tươi.Người ngoài dường như muốn thấy tôi trong trạng thái đó, mà tôi cũng luôn sốngvới tinh thần đó.

- Không lẽ không bao giờ Hà khóc sao?

- Sao lại không,có chứ, nhiều là khác. Đơn giản lắm, tôi là phụ nữ, tôi có quyền làm việc đó vàtôi làm thường xuyên, nhiều khi chuyện nhỏ xíu tôi cũng khóc, như mưa như gió,khóc cho đã, đến lúc nhìn lại thấy chuyện cũng thường thôi, chả có gì to tát,việc gì mình phải làm khổ mình đến vậy, thế là lại cười mình.

- Có vẻnhư Hà hơi ôm đồm nhỉ, mọi thứ dường như cứ xếp hàng ngang thì phải?

- Không đâu, cũngcó những thứ được đưa lên hàng đầu, có những thứ được xếp lại phía sau. Tôi làmột cô gái hiện đại nhưng vẫn có một số quan điểm khá cứng nhắc, ví dụ như làphụ nữ thì cần phải biết bao dung, phải biết cho đi nhiều hơn và chính mình hơilùi lại một chút. Tôi luôn đặt gia đình mình ở phía trước. Mỗi ngày đi học, đilàm về, tôi luôn muốn được ăn bữa cơm gia đình có mặt tất cả mọi thành viên,điều đó cần thiết để cân bằng cuộc sống. Đó là khoảng lặng phải có giữa nhữngkhó khăn cần phải giải quyết với xã hội bên ngoài.

Tăng Thanh Hà: "Có lúc tôi bị coi là giả tạo"
 

Thậtthà không gượng ép

- Hà cónhiều bạn và thường hay đi chơi tối, bạn không thấy làm người nổi tiếng mà xuấthiện ở những chỗ như thế là không hay sao?

- Có thể chỉ ragiùm tôi không hay ở điểm nào không? Nơi tôi xuất hiện là những điểm kinh doanhbình thường, tôi đến đó không làm điều gì xấu, tôi cùng bạn bè tôi vui vẻ và ravề đúng giờ quy định, hơn nữa tôi thấy không có khúc mắc gì trong việc một ngườitrẻ ra ngoài tìm vui với những người trẻ có cùng sở thích khác. Không lẽ làmngười nổi tiếng, tôi cứ phải ru rú ở nhà mà không được phép hưởng những thú vuicuộc sống sao?

- Nhữngngười bạn có giúp Hà được gì không?

- Có chứ, họ giúptôi cân bằng áp lực mà xã hội đặt lên vai, một trong những cách hay làm là họcùng tôi đi chơi như vừa nói chẳng hạn. Tôi thường tìm thấy những điểm chung ởhọ để giúp tôi giải tỏa áp lực, ví dụ ngay trong khủng hoảng về hình ảnh của tôivừa rồi, họ giúp tôi vượt qua bằng cách tin tưởng tuyệt đối vào tôi, không hỏihan bàn luận, không thắc mắc hay nghĩ ngợi xa gần, họ tin tôi như tôi tin họ vàđiều đó là đủ với tôi, giúp tôi thêm nghị lực đi tới một cách bình thản.

- Phươngchâm sống của Hà là gì?

- Tôi có sao sốngvậy, không biết màu mè, không biết lấy lòng ai, lúc nào tôi cũng vui vẻ sống, ấyvậy mà cũng có lúc bị coi là giả tạo. Lúc đầu khi bị đánh giá như thế tôi rấtsốc vì thấy mình chả làm gì khác bình thường cả, có gì là sai khi sống thật nhưvậy đâu. Nhưng sau rồi tôi rút ra được kinh nghiệm, rằng không thể điều khiểnđược ý nghĩ của mọi người cùng theo một hướng được, mình làm việc tốt mà ngườita nghĩ xấu thì mình cũng không có cách nào để xoay chuyển ý nghĩ đó đi, chỉ cómột cách là mình sống đúng mực, sống trọn vẹn và không làm điều gì để mình phảitự xấu hổ với chính bản thân mình, khi đó người ta có thể nói bất cứ điều gìcũng không ảnh hưởng được đến mình.

- Quỹ từthiện mang tên "Ngôi nhà sẻ nhỏ" mà bạn là thành viên hoạt động ra sao rồi?

- Thật ra đây làtên do các bạn hâm mộ đặt cho và chúng tôi đã cùng nhau hoạt động được gần 5 nămrồi. Các thành viên nòng cốt có người ở Hà Nội, có người ở Sài Gòn nên cơ hộigặp nhau không nhiều, chúng tôi hoạt động không có nhà tài trợ, các thành viêntự đóng góp công sức, tài chính và vận động các nguồn tài chính từ những mốiquen biết cá nhân. Tuy ngân quỹ không lớn, nhưng chúng tôi cũng có những hoạtđộng cụ thể, như tặng quà cho các hộ nghèo các tỉnh Tiền Giang, Tây Ninh, hay đithăm đóng góp cho các nhà mở ra để nuôi trẻ em cơ nhỡ và người già neo đơn ở cácvùng sâu vùng xa.

Tăng Thanh Hà: "Có lúc tôi bị coi là giả tạo"
 

Rất vui là chúngtôi nhận được rất nhiều sự ủng hộ trong các hoạt động từ thiện đó, thậm chí cóthành viên tự mua vé máy bay để đến cùng tham gia. Vui hơn nữa là chính trongnhững chuyến đi này chúng tôi có được những người bạn mới, là bạn của các thànhviên trong nhóm từ những nơi rất xa cũng tham gia một cách nhiệt tình.

- Hà có thấy mình may mắn không khi sốlượng vai diễn ít, những vai diễn không đa sắc, nhưng bạn vẫn là tâm điểmcủa sự chú ý?

- Những vai diễnđến với tôi đều để lại những dấu ấn nhất định, và để nhận vai tôi phải cảm được,yêu được nhân vật thì mới có thể diễn được; một khi diễn, nhân vật của tôi dùphải sống theo khuôn của kịch bản quy định nhưng luôn luôn có hơi thở và đờisống riêng. Tôi thường bỏ thời gian rất nhiều cho vai diễn, tự sắm sửa vật dụngcủa vai diễn, sống như vai diễn ấy cần phải sống để lấy đúng cảm xúc mà thểhiện, sau vai Út Nhỏ, tôi biết chèo xuống bằng chân là một ví dụ. Khi nhận vai,tôi chú tâm hoàn toàn vào nhân vật, có lẽ vì thế mà tôi kén vai và ít phimchăng. Hơn nữa việc đổi màu trong diễn xuất là việc mà không chỉ người diễn viêncó quyền quyết định, vì số phận của nhân vật được đổi màu theo cách nào còn đượcquy định ở kịch bản và cách nhìn về nhân vật đó của đạo diễn nữa. Tôi có thể chonhân vật thay màu nhưng đạo diễn không thích hoặc không đồng ý thì tôi không thểlàm được, ông vua trường quay là đạo diễn chứ không phải diễn viên.

Việc tại sao tôiđược giới truyền thông quan tâm thì thực lòng nằm ngoài tầm kiểm soát, như tôinói vừa rồi, tôi chỉ biết sống thật, làm việc hết mình và yêu thương mỗi ngàytôi có được để sống này thôi, phần còn lại không thuộc về tôi. Hôm nay các bạnchú ý đến tôi, ngày mai tôi không nằm trong tâm điểm nữa cũng là điều tất yếu,quan trọng nhất là khi nhìn lại, ta cảm thấy bình yên, cái đó thì không may mắnnào mang đến được.

YêuSài Gòn

- Hà đinhiều thấy nhiều, thành phố nào làm Hà thích thú?

- Paris thì lãngmạn, người Paris luôn hiếu khách, nhất là với phụ nữ, kiến trúc Paris rất đẹp vàcó rất nhiều bảo tàng để đi xem dù thật lòng tôi không có nhiều kiến thức lắm vềhội họa. Los Angeles là một đối lập hoàn toàn, thành phố trẻ, nhịp sống sôiđộng, kiến trúc hiện đại pha lẫn cổ điển cho ta những cảm giác đặc biệt. Nếu soHong Kong với Singapore thì tôi thích Singapore hơn vì được quy hoạch và giữ gìntốt hơn, mọi thứ đều rất tiện dụng và sạch sẽ. Nhưng thích thú nhất có lẽ vẫn làSài Gòn.

- Vì saolại là Sài Gòn?

- Tôi sinh ra ởđây, lớn lên ở đây, gia đình anh em bạn bè đều ở đây, đi đâu thì những tình cảmấy, những con người ấy cũng kéo mình về hết, vì chẳng ở đâu mình có được cái cảmgiác thân thuộc ấy, sống ở đây là mình đang sống trong nhà mình, còn đi đâu mìnhcũng chỉ là khách thôi.

- Ngôi nhàvới khói bụi kẹt xe và trăm thứ điều kiện sống còn chưa tốt bằng ư?

- Sẽ không ở đâu có không khí chợ búa như khuchợ tôi đi muathực phẩm về nấu bữa cơm gia đình, sẽ không đâu có không khí phố xánhư quán cà phê tôi thường ngồi mỗi chiều với bạn bè, phố có thể khói bụiđấy, đường có thể kẹt xe đấy, nhưng đó là Sài Gòn, đó là những gì đã cùngtôi sống, cùng tôi lớn lên, nếu thiếu nó, tôi sẽ thấy như thiếu một điều gìđó thân thuộc không gì bù đắp nổi. Điều kiện sống rồi sẽ thay đổi, chúng tôigiờ sống đã khác trước, đã có nhà thay vì phải đi thuê như ngày xưa rồi đấythôi. Tôi yêu Sài Gòn, điều này là không thể phủ định.

Theo Đẹp



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.