Khi vợ chồng sống với nhau 8 năm và có một cậu con trai 5 tuổi thì tôi phát hiện ra vợ mình phản bội. Lúc đó, tôi đã rất tức giận và đòi ly hôn... nhưng sau một thời gian bình tĩnh lại, tôi quyết định cho cô ấy thêm một cô hội.
Vợ tôi rất đẹp, không những thế năng lực công việc của cô ấy còn rất tốt. Sau khi kết hôn, cô ấy không chăm lo cho gia đình nhiều lắm, hầu hết là do tôi tự chủ động cáng đáng bởi, công việc của tôi khá rảnh so với cô ấy và đương nhiên đồng lương của tôi cũng không tốt bằng, chỉ được 1/4 lương của cô ấy.
Khi vợ sinh con trai, tôi cũng không thể tập trung làm việc được như trước. Cô ấy nói rằng thu nhập của cô ấy có thể nuôi sống cả gia đình, muốn tôi chăm sóc cho con nhiều hơn.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi đưa mẹ tôi lên sống cùng chăm cháu vì tôi vẫn có công việc, tôi muốn đi làm, dù là đồng lương thấp cũng không thể bỏ hẳn được. Sau 8 năm, những gì vợ chồng tôi trải qua cũng xem như là có hạnh phúc.
Thế nhưng bị kịch bắt đầu khi một lần tôi bất ngờ đến công ty đón vợ giờ tan làm thì nhìn thấy cô ấy bước lên một chiếc xe sang trọng. Tôi có thể nhìn thấy lờ mờ họ hôn nhau trong xe, tim tôi đột nhiên nặng như đá đè... cảm thấy không thể thở được.
Về sau tôi còn phát hiện được những tin nhắn thậm thụt và hình của vợ tôi chụp cùng người đàn ông đó nên tôi đã quyết định theo dõi vợ mình. Tôi nhìn thấy họ dắt tay nhau vào một khách sạn cao cấp. Tôi có hỏi lễ tân thì được biết họ là khách quen ở đây. Vốn dĩ tôi định lên tìm họ nhưng vì lễ tân không cung cấp số phòng nên tôi đành phải trở về nhà.
11h đêm hôm đó, khi vợ tôi về đến nhà, tôi mới nói xéo "đi chơi ở ngoài vui nhỉ". Cô ấy nghĩ tôi nói vu vơ nên đáp: "Anh uống nhầm thuốc à, em mệt lắm, không có thời gian chiều anh đâu". Tôi thêm một chút mỉa mai: "Tất nhiên là mệt rồi, ở nhà nghỉ làm sao mà không mệt được" thì cô ấy quặc lại: "Anh nói xong chưa?" rồi leo lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, tôi nói mọi chuyện với vợ và cho cô ấy lựa chọn, tôi cũng nói cho cô ấy quyết định của mình, nếu cô ấy biết quay đầu thì tôi có thể tha thứ...
Nhưng sau khi sự việc bung bét, vợ tôi liền đổi thái độ và nói "Em sẽ chú ý giữ khoảng cách với người khác". Tôi yêu vợ, cũng không muốn gia đình này tan vỡ. Hơn nữa, vợ tôi ngày ngày làm việc vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình, cũng chưa bao giờ than vãn mệt mỏi. Căn nhà chúng tôi đang ở, chiếc xe chúng tôi đang lái cũng đều do cô ấy kiếm tiền mua, kể cả tiền mẹ tôi nằm viện cũng là do cô ấy trả. Hơn nữa chúng tôi còn đứa con trai, tôi không muốn nó có một tuổi thơ bất hạnh.
Bốn năm tiếp theo, giữa vợ chồng tôi không xảy ra xích mích gì, tôi nghĩ rằng cô ấy đã đoạn tuyệt với người đàn ông kia. Thế nhưng về sau, tôi đã phát hiện ra rằng, vợ mình thường lấy lý do đi công tác để hẹn hò với hắn ta.
Mặc dù vợ tôi rất cẩn thận nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Lần này tôi không nhịn được nữa nên đã đề xuất ly hôn. Điều tôi không ngờ là vợ tôi nói: "Thích ly hôn cũng đưọc, nhưng anh hãy biến khỏi căn nhà này và đừng hòng mang theo cái gì".
Tôi nghe xong rất tức giận, liền tát cô ấy và quát: "Cô phản bội tôi còn muốn đuổi tôi ra khỏi căn nhà này, đúng là vô liêm sỉ". Cô ấy cũng không kém cạnh đáp lại: "Tiền là tôi kiếm về nhà này, bao nhiêu năm nay đều là anh ăn của tôi, dùng của tôi. Bây giờ anh đòi ly hôn lại còn muốn lấy tiền của tôi đi chắc". Tôi đứng hình và không thể tin vào những lời nói cay nghiệt của người vợ bấy lâu mình chung sống.
Thực sự trong suốt thời gian là vợ chồng, vợ tôi chỉ tập trung vào công việc, với tôi và con gần thì ít, xa thì nhiều. Từ khi vợ tôi phản bội lần đầu tiên, tôi càng ngày càng cảm thấy trong căn nhà này không còn cảm giác của một gia đình nữa.
Trong 4 năm kể từ ngày phát hiện vợ không còn chung thủy, tình yêu của tôi dành cho vợ mình cũng vơi dần đi. Tôi đã từng tự hỏi mình, đây là cuộc sống tôi mong muốn sao? Nhưng tất cả đều không có câu trả lời hoặc tôi không dám đối diện với câu trả lời phũ phàng nên cố gắng lờ đi tất cả.
Bây giờ vợ tôi thường xuyên công khai liên lạc với người đàn ông khác, gần như không còn quan tâm gì đến cuộc sống gia đình. Tôi muốn ly hôn, nhưng cô ấy nói quyền nuôi con sẽ là của cô ấy.
Trong tim cô ấy đâu có tôi và đứa con? Vậy sau khi ly hôn, cô ấy có thể dạy dỗ, quan tâm cho thằng nhỏ thật tốt không? Tôi muốn giành quyền nuôi con nhưng vợ tôi nói, nếu tôi bước ra khỏi nhà và từ bỏ quyền nuôi con thì cô ta mới đồng ý ly hôn.
Tình thế như vậy quả thực quá bất công với tôi. Mọi người nói tôi có nên đòi quyền phân chia tài sản, đòi quyền nuôi con không?