Tôi năm nay 35 tuổi, là lái xe của một hãng taxi có tiếng ở Hà Nội. Tôi đã làm tài xế taxi được gần 10 năm nên khách của tôi chủ yếu là những khách hàng lâu năm, thân thiết, muốn đi đâu, chỉ gọi điện thoại, nếu rảnh rỗi tôi sẽ đưa đón tận nơi. Trong số 'khách ruột' của tôi có cả em, người tôi yêu rất nhiều, và em cũng dành cho tôi tình cảm đặc biệt.
Người con gái được tôi nhắc đến kém tôi 3 tuổi, là giảng viên một trường đại học có tiếng. Tôi gặp em cách đây 5 năm rồi, chuyện rất tình cờ, lần đó tôi đưa khách đến sân bay rồi em bắt xe tôi từ sân bay trở về. Do sơ suất, em bỏ quên đồ và điện thoại trên xe, hôm sau tôi quay lại nhà trả, em cảm ơn và xin số làm quen. Từ đó, mỗi khi đi đâu hoặc cần xe đón em lại gọi tôi.
Như mọi người nhận xét, tôi là người đàn ông cũng chăm chỉ, chịu khó, đẹp trai phong độ lại ăn nói cũng tương đối dễ nghe nên khách đi xe của tôi rất quý. Những lần đưa đón em, tôi cũng trò chuyện và biết được hoàn cảnh và một số chuyện về em. Em đã từng ly dị chồng khi 27 tuổi vì lý do em khó có con, trong khi chồng là con một nên gia đình chồng thúc ép quá nhiều. Em không chịu nổi áp lực nên thuận tình ly hôn.
Sau khi chia tay thì em tập trung vào học tập và nghiên cứu nên chẳng để ý đến chuyện tìm kiếm hạnh phúc. Như đánh giá của tôi, em khá xinh, ăn nói điềm đạm, dễ nghe và hòa đồng. Chúng tôi nói chuyện với nhau thường xuyên hơn, em cũng gọi tôi đi chơi, uống nước những khi tôi rảnh rỗi. Hoặc chỉ lên xe tôi ngồi, đi lòng vòng quanh thành phố, vừa đi vừa nói chuyện. Tôi cũng thấy lạ thì em giải thích rằng nói chuyện với tôi dễ chịu, thoải mái.
Rất nhiều những buổi nói chuyện như thế khiến đối với tôi, nói chuyện với em đã trở thành một thói quen của ngày dài. Tôi nhận ra mình đã mến em từ khi nào, nhưng chẳng dám nói bởi tôi tự nhận thấy mình không xứng đáng với em. Tôi dù là gã điển trai, có nghề nghiệp nhưng chẳng có gì để so với em, học vấn, nghề nghiệp đều đáng mơ ước, ngưỡng mộ.
Có lẽ là may mắn cho tôi, khi em cũng để ý đến tôi, em nhiều lần mời tôi đến nhà chơi, giới thiệu với bố mẹ em như thể tôi là bạn trai thực sự. Em giải thích với tôi rằng, đưa về nhà cho ông bà thấy đỡ giục. Gia đình em thì quý tôi ra mặt bởi tôi hoạt ngôn, ăn nói dễ nghe, điềm đạm, hình thức cũng ưa nhìn. Rồi chúng tôi chính thức hẹn hò, cũng lãng mạn, hạnh phúc, ấm áp như bao đôi tình nhân khác. Tôi cảm thấy mình may mắn, hạnh phúc vô cùng.
Bỏ qua quá khứ một đời chồng và việc khó sinh con thì em là một người phụ nữ hoàn hảo. Nhưng hai điều đó chẳng là gì với tôi khi em thẳng thắn, không giấu giếm hay lừa gạt gì tôi. Đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi không ưng lắm nhưng cũng chẳng phản đối chỉ nói 'thôi được cái nọ, mất cái kia'. Còn bố mẹ em thì sốt sắng giục chúng tôi làm đám cưới, tôi cũng muốn vậy nhưng em thì trì hoãn.
Em nói, muốn đợi thời gian để tôi xin một việc gì đó ổn định, có vị trí hơn thì mới tính cưới xin. Ý kiến đó của em cũng tốt nhưng khiến tôi cảm thấy chạnh lòng. Có lẽ, em thấy ngượng khi giới thiệu với mọi người chồng mình là lái xe hay sao? Tôi hiểu, với học vấn, vị trí và nghề nghiệp của em thì phải lấy một người đàn ông gấp 10, gấp trăm lần tôi mới xứng. Tôi chỉ im lặng trước đề nghị đó của em.
Đúng như em nói, em chạy khắp nơi, tận dụng các mối quan hệ của mình để xin việc cho tôi. Nhưng chẳng chút khả quan, bởi tôi chỉ mới học hết cấp ba. Đã nhiều lần, tôi nói, để tôi làm lái xe như giờ cũng được, bởi tôi thích nghề này, mà hơn nữa tôi có biết làm gì nữa đâu thì em gạt đi mà nói 'đúng là không học hành gì thì khó xin việc tử tế. Xin vào làm lái xe cơ quan, người ta cũng chẳng nhận'. Rồi em còn ngỏ ý nói tôi đi học tại chức, cao đẳng gì đó nhưng thực lòng tôi chẳng muốn. Bởi tôi đã 35 tuổi, lại còn chẳng giỏi dang gì, nếu thích học, học được tôi chẳng phải đi lái xe như vậy.
Dạo gần đây, dù tôi vẫn yêu thương, ngưỡng mộ em nhưng sao tôi thấy tự ti quá. Tôi thấy mình chẳng xứng đáng với em, đi cùng tôi chỉ làm em mất mặt. Sẽ ra sao khi mọi người biết, chồng tương lai của cô thạc sĩ, giảng viên đại học chỉ là người lái taxi. Rồi biết đâu, một lúc nào đó đưa tôi đi cùng, em sẽ phải xấu hổ khi nhận những lời nói dè bỉu châm chọc của mọi người khi có người chồng ít tài giỏi như tôi. Nghĩ đến những viễn cảnh đó, khiến tôi chẳng đủ tự tin để tiếp tục tình yêu và sánh bước cùng em.
Tôi không muốn để mình và em bị cuốn vào những rắc rối của công danh, địa vị ấy. Và có vẻ, bản thân em cũng mường tượng ra những rắc rối, phiền toái đó nên mới lo lắng, chạy vạy để kiếm việc làm cho tôi như thế. Có lẽ, nếu chưa trải qua một lần đò, không trắc trở chuyện con cái thì em đã chẳng miễn cưỡng chọn yêu tôi. Nghĩ đến thôi, tôi thấy mình hèn kém, tự ti lắm.
Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi lắm, lúc nào tôi cũng thấy thiếu tự tin khi đứng trước em. Tôi và em tìm ra nhiều lý do để trì hoãn đám cưới mà chẳng ai dám nói ra một lý do xác đáng rằng nghề của tôi chưa xứng với em. Gần đây, hai gia đình giục cưới nhiều lắm, em cũng nói hay cứ làm theo lời mọi người đi nhưng tôi thì chẳng muốn. Chắc chúng tôi cần thêm nhiều thời gian hơn để nhìn nhận lại mối quan hệ này. Riêng tôi, tôi sẽ tôn trọng và chờ đợi quyết định của em.
Theo Emdep