Mẹ tôi vừa về quê, mẹ chồng đã rêu rao mất 3 cây vàng

Ngay chiều hôm đó, mẹ chồng tôi hằm hằm mặt bảo mất 3 cây vàng trong bữa cơm. Nghe qua giọng điệu của bà, tôi biết bà đang nghi cho ai.

Ngay chiều hôm đó, mẹ chồng tôi hằm hằm mặt bảo mất 3 cây vàng trong bữa cơm. Nghe qua giọng điệu của bà, tôi biết bà đang nghi cho ai.

Học đại học ở Đà Nẵng, tôi quen và yêu chồng mình bây giờ. Anh là con trai một của chủ tiệm vàng giàu có. Tôi cũng là con gái duy nhất trong nhà. Từ nhỏ, tôi đã được bố mẹ cưng chiều hết mực và đặt vào tôi biết bao hy vọng. Mẹ tôi cứ dặn dò sau này lấy chồng, tránh con trai trưởng, con trai một ra. Vì như thế, tôi sẽ phải đi làm dâu, bố mẹ coi như mất tôi mãi.

Tôi đem chuyện đó nói với người yêu thì anh nói anh sẽ về quê Khánh Hòa tôi ở rể. Anh còn chị nên có thể thay anh chăm sóc bố mẹ anh được. Yêu nên tin, tôi cứ thế trao hết thể xác lẫn tâm hồn cho anh.

Đến khi bầu 3 tháng, chúng tôi mới cưới chạy. Ngày đính hôn, bố mẹ chồng nói thẳng cưới xong tôi sẽ về Đà Nẵng ở luôn. Ông bà sẽ lo việc cho tôi sau khi tôi sinh xong chứ không cần chuyển việc làm gì cho rắc rối. Chồng tôi là độc đinh mấy đời, không thể lạc giống lạc dòng ở xa xôi được.

Ngày cưới, đưa tôi ra xe về nhà chồng mà mẹ tôi rớm nước mắt. Bố tôi thở dài thườn thượt. Tôi gượng cười, quay đi rồi mới dám rơi nước mắt. Suốt chặng đường về quê chồng, tôi khóc nức nở, cả mặt nhem nhuốc.

mẹ chồng

Chưa chi, lúc đó tôi đã cảm thấy chông chênh lắm rồi. (Ảnh minh họa)

Mẹ chồng không những không an ủi, còn mắng tôi xối xả. Bà nói ngày cưới mà khóc thì sau này về khóc cả đời. Đám cưới chứ có phải đám ma mà già khóc trẻ khóc như đưa tang thế kia. Nhà bà buôn bán, không được khóc lóc trong nhà, xui xẻo. Chồng tôi đưa cho tôi cái khăn tay rồi cắm mặt vào cái điện thoại. Chưa chi, lúc đó tôi đã cảm thấy chông chênh lắm rồi.

Về làm dâu đất khách, tuy từng học 4 năm ở đây, nhưng tôi vẫn nhớ bố mẹ đẻ quay quắt. Mỗi đêm, tôi phải trốn trong nhà vệ sinh, khóc thầm vì sợ nhà chồng biết. Tôi cũng không dám gọi về nhiều. Một phần vì lần nào gọi, mẹ tôi cũng khóc. Một phần vì mẹ chồng tôi không muốn tôi liên lạc với nhà ngoại nhiều.

Bầu bì nhưng tôi vẫn phải làm hết mọi việc nhà. Đã thế, tôi còn phải hầu hạ hai đứa cháu - con chị chồng. Chị cũng lấy chồng rồi, nhưng mẹ chồng tôi không cho  con gái đi làm dâu vì sợ khổ. Thành ra nhà có tới 3 hộ gia đình chung sống.

Sáng sớm, tôi phải dậy từ sớm để phụ mẹ chồng quét dọn tiệm vàng. Sau đó, tôi đi mua đồ ăn sáng cho từng ấy người. Lúc mọi người ăn, tôi lại phải cho hai đứa cháu 3-4 tuổi ăn rồi giữ chúng cho hai chị chồng đi làm.

Suốt ngày, tôi quay mòng không kịp nghỉ tay với hai đứa trẻ và hàng tá việc nhà. Vậy mà mẹ chồng tôi vẫn ngồi lê đôi mách, nói tôi lấy chồng về đây sống sung sướng, chẳng phải lo nghĩ gì. Tôi nghe mà buồn mà tủi thân vô cùng. Nhưng tôi chẳng biết tâm sự cùng ai, chỉ biết nín nhịn cho yên nhà, yên thân.

Cho đến khi mẹ tôi vào thăm thì tôi bức xúc thật sự. 

Tôi bầu được 8 tháng, xin nhà chồng về nhà đẻ ở cử nhưng không được. Mẹ chồng tôi nói ở nhà chồng lo được, đường xá xa xôi, không cần đi đi về về cho tốn kém. Tủi quá, tôi gọi điện khóc với mẹ. Ngay hôm sau, mẹ tôi đi máy bay ra thăm tôi.

Hai mẹ con mừng mừng tủi tủi. Mẹ chồng tôi đi ra đi vào cứ lườm quýt. Thấy ngột ngạt quá, tôi xin phép dẫn mẹ ra quán cà phê cạnh nhà nói chuyện cho thoải mái. Thế đó, cưới chồng rồi, đến việc ngồi chơi khóc lóc tỉ tê với mẹ mình cũng khó khăn.

mẹ chồng
Hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng không được đụng đến mẹ tôi. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi ở lại một đêm rồi sáng sớm về ngay vì không muốn gây thêm phiền hà cho tôi. Mẹ tôi nói nhìn ánh mắt mẹ chồng tôi, bà thấy sợ. Lúc mẹ tôi chào, mẹ chồng tôi cũng không mời bà ở lại thêm mà còn hờ hững gật đầu rồi thôi. Thấy mẹ bị đối xử lạnh lùng, tim tôi đau nhói, xót xa quá.

Thế nhưng ngay chiều hôm đó, mẹ chồng tôi hằm hằm mặt bảo mất 3 cây vàng trong bữa cơm. Nghe qua giọng điệu của bà, tôi biết bà đang nghi cho ai. Tôi lên tiếng nói mẹ tôi về từ sáng sớm rồi, nên bà xem kĩ càng lại.

“Tao có nói mẹ mày lấy chưa? Mà về từ sáng sớm chứ không ở qua đêm à? Hồi giờ nhà tao không mất, sao nay lại mất?”

Tôi điếng người. Đúng là mẹ chồng nghi cho mẹ tôi thật. Hôm đó, tôi và mẹ chồng cãi nhau lớn. Hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng không được đụng đến mẹ tôi. Chồng tôi nhu nhược, chẳng bênh vợ được câu nào vì sợ bị mẹ cắt mất tiền tiêu vặt.

Ngay sáng hôm sau, tôi chính thức bước ra khỏi căn nhà giàu có ấy. Hiện giờ con tôi đã hơn 5 tháng tuổi nhưng nhà nội chẳng hỏi thăm được một tiếng. Chồng tôi cũng lâu lâu mới vào thăm con một lần. Đợi con cứng cáp một chút, chắc tôi nộp đơn. Lấy chồng xa, đúng là khổ trăm đường. 

Theo Trí thức trẻ


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.