Nhìn chồng của bạn mà thèm!

Nhìn chồng của bạn mà thèm, nghĩ đến chồng mình lại thấy chạnh lòng. Giá mà chồng không vô tâm thì cuộc sống cũng đâu đến nỗi bế tắc.

Nhìn chồng của bạn mà thèm, nghĩ đến chồng mình lại thấy chạnh lòng. Giá mà chồng không vô tâm thì cuộc sống cũng đâu đến nỗi bế tắc.

Nghĩ đến phận phụ nữ mà buồn. Xuất sắc làm gì, đẹp đẽ làm gì khi người đàn ông của mình không biết trân trọng mình. Ra ngoài có thể làm đến sếp, kiếm tiền nhiều như nước, miệng hét ra lửa, người người tôn trọng nhưng chỉ cần chồng vô tâm một chút thì cuộc sống đã mất hết giá trị. Lắm khi tự hỏi, tự mình muốn độc lập nhưng xét về cảm xúc vì sao vẫn phải dựa vào đàn ông.

Chồng tôi không rượu chè bê tha hay cờ bạc gái gú nhưng không có nghĩa là anh là người hoàn hảo. Anh xưa nay rất lịch thiệp, chu đáo, tận tâm với tất cả mọi người chỉ trừ người vợ. Làm một phép so sánh trước cưới và sau cưới cũng đủ để buồn phiền. 

Hỏi anh có yêu em không? Anh bảo có. Có nhưng vì sao anh không thấy xót khi để vợ làm việc nhà một mình? Sao không thấy xót khi để vợ vừa tắm cho con vừa nấu ăn cho chồng? Sao không thấy xót khi vợ đã trễ làm vẫn bắt vợ là quần áo? Sao không xót khi chồng đau thì vợ thức suốt đêm còn vợ đau thì chồng chỉ mua đúng 3 viên thuốc và quẳng đấy? 

Sao không xót khi hội hè chè chén xuyên đêm mãn ngày thì được mà vợ chỉ đi vui vẻ với bạn bè 2-3 tiếng đã phàn nàn chê vợ hư hỏng? Sao không xót khi để vợ vắt chân lên cổ lo thủ tục cho con nhập học còn mình ngồi nhà rung đùi lại còn mắng vợ chậm chạp?

chồng vô tâm

Chứng kiến cảnh vợ chồng nhà họ rồi sau đấy cứ trốn vào toilet mà khóc nức vì tủi thân. (Ảnh minh họa)

Hỏi anh có yêu em không? Anh vẫn bảo có. Hỏi chồng vô tâm thế mà là yêu à? Anh bảo yêu và vô tâm là hai chuyện khác nhau. Thế đấy, với đàn ông yêu là chuyện của trái tim, còn vô tâm là chuyện của tính cách, hai cái đấy rốt cuộc chả liên quan gì nhau.

Tôi đến nhà cô bạn chơi và chứng kiến cảnh vợ chồng nhà họ rồi sau đấy cứ trốn vào toilet mà khóc nức vì tủi thân. Trách chồng không được chỉ trách số mình không lấy được một người đàn ông tốt. Tốt ở đây không có gì lớn lao, chỉ là biết tử tế với vợ. 

Khi tôi đến thì cô bạn tôi mời ở lại dùng cơm. Anh chồng nhẹ nhàng bảo vợ “Em lên thay áo quần đi rồi xuống anh phụ cho một tay mà làm bếp”. Chỉ thế thôi cũng làm tôi chạnh lòng. Lát sau anh chồng còn bảo “Thôi sắp xong rồi, em ra tiếp chuyện bạn đi, để đấy anh làm nốt”. 

Nghĩ lại chồng mình, bạn tôi đến chơi thì anh phớt lờ còn bạn anh đến thì anh xem vợ như ôsin. Nhờ vợ làm thức nhắm, sai vợ đi mua bia, sau nữa còn bảo vợ lấy đá trong khi cái tủ lạnh chỉ cách anh một sải chân. Nhậu xong bạn bè về anh cũng vất đấy đi ngủ. Bạn anh nôn ra thảm cũng không một lời xin lỗi, sáng ra thấy vợ hì hục đánh chải tấm thảm to đùng cũng không biết xắn tay vào giúp.

Trở lại với chồng cô bạn tôi, khi ăn xong anh ấy còn giành rửa bát để vợ gọt hoa quả. Cô bạn tôi bảo bình thường anh vẫn thế, không phải làm giúp vợ mà là phụ vợ một tay. Những hôm cô ấy làm việc muộn thì chồng còn biết ý là quần áo giúp và móc thẳng thớm vào tủ. 

chồng vô tâm

Cô bạn tôi bảo bình thường anh vẫn thế, không phải làm giúp vợ mà là phụ vợ một tay. (Ảnh minh họa)

Còn chồng tôi, bận thì không nhờ vả được gì đã đành, lúc rảnh anh cũng chỉ ngồi xem tivi hoặc lấy xe chạy đi dạo ngồi trà chanh chém gió. Anh bảo việc nhà là việc của phụ nữ. Nhiều lần tôi hỏi anh, phụ nữ là phụ nữ của thời nào? Anh lấy vợ hay mua vợ mà có quyền xem vợ như ôsin? 

Khi hỏi ra những lời đấy có nghĩa là tôi bức xúc và chua xót lắm, vậy mà chồng vẫn tỉnh bơ, tưởng tôi rửng mỡ gây chuyện. Khi tôi nói chồng bạn tôi tử tế thế này thế nọ chồng còn mắng tôi đứng núi này trông núi nọ. Chồng nói anh ấy không rượu chè gái gú là đã phước ba đời nhà tôi rồi nên dẫu có lười nhác vô tâm một tí thì cũng vui vẻ mà chấp nhận.

Đàn ông có đặc quyền được hư hỏng, và nếu họ không hư hỏng thì họ càng có những đặc quyền khác. Tôi muốn mình được sống ở một mức sống tinh thần cao hơn, không phải là buông xuôi chấp nhận mà phải là hài lòng. Nhiều lần góp ý với chồng, bằng nụ cười hay bằng nước mắt đều có, vậy mà anh ấy không hiểu. Anh ấy chỉ nghĩ được như anh ấy là tốt quá rồi, và lấy anh là cái phước của tôi.

Cứ nghĩ đến cảnh chung sống suốt đời với một người chồng vô tâm vừa không hiểu giá trị của vợ là tôi lại thấy bế tắc. Vấn đề tuy nhỏ nhưng đủ lớn để giết chết một hạnh phúc. Phải làm sao để chồng hiểu và thay đổi đây?

Theo Trí Thức Trẻ



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.