- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Bố tôi từ chối ra phố sống theo lời mời của thông gia
Lời đề nghị của bố chồng cũng là điều mà tôi mong muốn bấy lâu nay. Nhưng không biết ông đang nói thật hay đùa nữa?
Tháng trước về thăm bố, tôi rất đau lòng khi thấy sức khỏe của ông đi xuống. Da dẻ xanh xao, đi lại chậm chạp không nhanh nhẹn như trước, tóc bố bạc đi rất nhiều.
Những bữa cơm của bố cũng rất đơn giản, chỉ có bát cơm với vài con cá khô hay chút thịt rang, không có rau. Bố bảo một mình, ăn đơn giản, cần gì phải cầu kỳ. Bố ăn uống kham khổ thế làm sao có sức khỏe được, nhỡ ra đổ bệnh, lấy sức đâu mà chống đỡ.
Khi mẹ tôi còn sống, bố được chăm sóc ăn uống cẩn thận. Bây giờ, mẹ tôi đi trước, bố như không còn động lực để sống tiếp. Tôi có cảm giác ông không còn thiết tha sống nữa, luôn sẵn sàng đón nhận cái chết thì phải.
Tôi là đứa con duy nhất của bố mẹ, họ vất vả nuôi tôi ăn học thành người. Sau khi học xong, tôi chưa báo hiếu được bố mẹ đã đi lấy chồng. Cứ nghĩ cảnh bố sống lẻ loi một mình không ai chăm sóc lúc về già mà lòng tôi quặn đau.
Ngày hôm kia, bố chồng bất ngờ hỏi về sức khỏe của bố tôi ở quê thế nào. Nghe tôi kể xong, bố chồng gợi ý chúng tôi nên đưa ông ngoại ra phố ở hẳn cho tiện chăm sóc. Ông nói những lúc con cháu đi làm, ở nhà một mình buồn lắm, nếu có ông ngoại ra ở cùng, có bạn trò chuyện cũng khuây khỏa hơn.
Tôi không hiểu bố chồng đang nói thật hay nói đùa nên liếc mắt nhìn chồng. Thật không ngờ chồng tôi cũng ủng hộ. Anh ấy nói từ ngày tôi về thăm bố, thấy lòng lúc nào cũng nặng trĩu lo lắng, chồng biết đó nhưng chưa biết phải giúp thế nào. Nay bố chủ động mời thông gia ra sống cùng thì vợ cứ thế mà làm.
Được cả nhà ủng hộ, ngay sau đó tôi gọi điện cho bố và sẽ về đón ra phố sống với con cháu. Tưởng ông sẽ đồng ý, nào ngờ lại bảo tôi gửi lời cảm ơn bố chồng tôi và từ chối ra sống với chúng tôi.
Lý do là bố không muốn tuổi già làm phiền đến thông gia và con cháu. Bố bảo mẹ tôi mất rồi, ông chẳng thiết sống nữa, chỉ mong sớm được gặp bà. Tinh thần bố thật sự sa sút, tôi không biết phải nói sao để ông chịu ra phố ở với con cháu nữa?
Theo phunuvietnam.vn
-
Tâm sự3 giờ trướcMỗi khi về nhà vợ nghỉ lễ, tôi lại thấy mệt mỏi, áp lực. Gia đình vợ ai cũng giỏi giang, giàu có, chỉ có tôi là kém cỏi. Bởi vậy mà bố mẹ vợ lúc nào cũng chê bai, bóng gió nói tôi bất tài vô dụng.
-
Tâm sự9 giờ trướcVài hôm trước, khi chồng tôi trong nhà vệ sinh, điện thoại của anh có tin nhắn đến. Người gửi được anh lưu là "Rose". Từ tiếng Anh ấy khi dịch sang tiếng Việt chính là tên cô bạn thân của tôi.
-
Tâm sự11 giờ trướcTôi cứ nghĩ chồng sẽ giận dữ lắm, sẽ rầy la, mắng nhiếc vợ. Nhưng không, anh chỉ hỏi một câu mà tôi ngỡ ngàng.
-
Tâm sự20 giờ trướcTôi tức nghẹn lên cổ mà không nói được với ai.
-
Tâm sự23 giờ trướcĐây đúng là combo hủy diệt đời tôi!
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi trở thành mẹ đơn thân khi con gái vừa tròn 5 tuổi. Chồng tôi qua đêm với "gái bán hoa" không chỉ một lần. Điều tôi có thể làm sau khi phát hiện ra là biến anh ta trở thành chồng cũ.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi bị vợ đầu bỏ vì không có khả năng làm cha, vậy mà người vợ thứ hai lại có thai sau hơn 2 năm chung sống; tôi không thể nói ra sự thật này vì sĩ diện.
-
Tâm sự1 ngày trướcTạm thời tôi chưa biết phải làm sao cho tròn vẹn, để tất cả chúng tôi cùng được thoải mái, bình yên. Tôi thấy mệt mỏi khi suy nghĩ hiện tại trong lòng chỉ toàn là tiêu cực.
-
Tâm sự1 ngày trướcBỏ ra một số tiền lớn để đi du lịch, nếu tháng tới chồng không kiếm được việc làm thì gia đình tôi lấy tiền đâu để chi tiêu hằng ngày?
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi từng muốn ly hôn sau khi biết chồng đã bí mật lắp camera để theo dõi mình. Anh muốn chứng minh tôi là người vợ lười biếng và "không thể cãi vào đâu".
-
Tâm sự2 ngày trướcDù chồng chỉ chấp nhận ly thân, tôi vẫn dọn đến ở cùng ông chủ; ông ấy thực lòng yêu thương tôi, nhưng không ngờ số phận lại khiến tôi thành kẻ có nhà không thể về.
-
Tâm sự2 ngày trướcNguyên cả buổi hôm đó, tôi chỉ dám ngồi một góc vì quá xấu hổ với bạn bè.