Tình yêu kỳ lạ của một tử tù

Người ta vẫn thường ca ngợi tình yêu, vẫn xem như một thứ nằm ngoài quy luật và có khả năng cứu rỗi con người – người ta cũng vì đó mà hy sinh cho tình yêu, mà chịu nhiều đau khổ…

Người ta vẫnthường ca ngợi tình yêu, vẫn xem như một thứ nằm ngoài quy luật và có khả năngcứu rỗi con người – người ta cũng vì đó mà hy sinh cho tình yêu, mà chịu nhiềuđau khổ…

Ở trại giam số 3(Tân Kỳ, Nghệ An), tôi đã gặp được một người tử tù mà tình yêu “như chỉ có trongvăn học” đã giúp anh ta vượt qua nỗi sợ hãi cái chết, để sống đợi ngày về viếttiếp những ước mơ còn dang dở.

Đinh Ngọc Dương cólẽ là người tử tù kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp: tự tin, lạc quan và nhiều mơ ước.Từ đầu đến cuối buổi gặp các phóng viên, Dương cứ cười như thể “địa chủ đượcmùa”

Dương còn tự tin đếnnỗi: “Anh đừng chụp ảnh em nhé! Vì em sắp ra tù rồi, em sắp thành một doanhnhân thành đạt. Anh đưa ảnh em lên báo, sau này em khó đi làm ăn, giao dịch, kýkết hợp đồng”

Và tất nhiên, chúngtôi chấp nhận đề nghị đó và tôn trọng những ước mơ của Dương. Tôi đã gặp nhiềuphạm nhân và ai khi được hỏi đều chỉ phát biểu một câu đại loại là “ra tù sẽsống lương thiện, làm lại cuộc đời” – bao nhiêu năm ở chốn nhà tù mà Dương cònnuôi được hoài bão lành lặn là điều không phải ai cũng làm được.

Tình yêu kỳ lạ của một tử tù
Ảnh minh họa

Tỉ tê đủ thứ chuyệntrên đời, chúng tôi nói đến chuyện tình yêu, lúc đầu, Dương khá kín kẽ, mãi vềsau mới hé lộ chuyện tình kỳ lạ của mình. Dương bảo rằng chuyện tình yêu dang dởnày của Dương đã giữ kín không nói với ai trong suốt 12 năm qua và anh ta nuôiđược những ước mơ ấy cũng là nhờ tình yêu mãnh liệt này.

Tình yêu củamột “giang hồ vặt”

Đinh Ngọc Dương sinhnăm 1971 ở TP Nam Định, trong một gia đình bố mẹ đều là công nhân, giữa cái thời“chạy ăn từng bữa toát mồ hôi”, bố mẹ hầu như không còn thời gian để chăm lonhiều cho con cái. Học hết lớp 7, Dương bỏ học đi chơi, nhập vào dòng người buônngược bán xuôi kiếm chút tiền tiêu xài cùng chúng bạn.

Tuổi mới lớn thích“ngông”, thích thể hiện, Dương tham gia đủ các trò nghịch ngợm, phá phách, đấmđá của lũ choai choai. Khi đã thành một kẻ cũng có máu mặt trong đám dân chơithành Nam, Dương gia nhập đội buôn chuyến đường dài từ Nam Định đi TP. HCM.

Trong thời gian đibuôn chuyến đường dài, xe hay dừng ở TP Vinh, Nghệ An, Dương tình cờ quen một côgái tuổi ngoài đôi mươi rất xinh đẹp. Cô tiểu thư con nhà gia giáo học hành tửtế chẳng hiểu sao lại đâm ra si mê một gã lông bông nghề chả ra nghề, nghiệp chảra nghiệp như Dương. Có lẽ cũng vì Dương sống phóng túng, lại hài hước, dí dỏm –cái phom mà các cô gái mới lớn rất hâm mộ. Hầu như họ chỉ gặp nhau ở Vinh, chủyếu tranh thủ thời gian xe dừng từ Nam Định vào hoặc từ TP.HCM qua. Đi buônchuyến nhưng Dương cũng mơ mộng đổi đời, làm một cái gì đó lớn lao, cũng mơ cómột căn nhà để sống luôn ở Vinh cùng cô người yêu xinh đẹp.

Nhưng chỉ được mộtthời gian, khi gia đình cô gái phát hiện ra con gái mình yêu một gã buôn chuyếnthì họ kịch liệt phản đối. Bố mẹ cô ra sức ngăn cản và âm thầm tìm một đám “mônđăng hộ đối”. Không ít lần Dương đáp xe từ Nam Định vào Vinh rồi lại phải buồnbã quay trở về.

Sau một thời giancấm cản, gia đình đã thu xếp cho người con gái của họ một người có học hành tửtế, công việc ổn định – cô người yêu của Dương cũng gạt lệ theo chồng. Tuổi mớilớn lông bông, bao hoài bão ước mơ cho cuộc sống với người mình yêu bỗng dưngtan biến. Buồn bã thất vọng, chán đời, Dương thi thoảng lại vạ vật vào Vinh, chỉmong sao được gặp người yêu dẫu rằng nàng đã “lỡ bước sang ngang”.

Sa ngã vìthất tình

Trong một lần vàoVinh để chạy theo tình yêu vô vọng ấy. Dương đã vấp ngã. Tại đây, Dương đã tiếptay cho một đối tượng lạ sử dụng heroin, giúp hắn vận chuyển 311,9 gram heroinvà bị Công an bắt quả tang.

Đối với một ngườitrẻ tuổi, quen vùng vẫy như Dương thì ngồi trại giam là một điều khủng khiếp.Khi bị bắt, Dương không bao giờ nghĩ mình bị tử hình, nhìn dáng đau khổ của bốmẹ, những con mắt dò xét của chúng bạn tại phiên tòa, Dương còn vênh vang vìthấy mình… được chú ý. Suốt mấy ngày xét xử, Dương còn ngó nghiêng khắp phiêntòa để xem “người ấy” có đến không. Lúc đó, Dương còn cho rằng, mình là kẻ… “anhhùng” nên… dám làm dám chịu, chấp nhận bóc lịch vài năm, sau này ra tù sẽ “có sốcó má”. Thế nhưng, khi nghe TAND tỉnh Nghệ An chính thức tuyên án tử hình vì tộivận chuyển trái phép chất ma túy thì Dương mới biết rằng cơ hội sống sót trở vềvới xã hội dường như không còn. Dương đổ sụp xuống. Những ngày đợi chờ thi hànhán, Dương cay đắng và suy sụp hơn khi nghĩa đến nghịch cảnh “người yêu đi lấychồng, mình thì đợi ngày ra pháp trường”.

Hình ảnh bố mẹ ngấtlên, ngất xuống là nỗi ám ảnh lớn nhất mà Dương từng chứng kiến. Thời khắc đó,Dương mới hiểu hết giá trị của tình thân gia đình, của sợi dây rằng buộc tìnhmáu mủ. Nhận ra thứ tình cảm thiêng liêng đó quá muộn, Dương không còn cơ hội đểđáp đền.

Hôm tuyên án tửhình, cô người yêu không đến, Dương có hụt hẫng phần nào nhưng rồi lại tự dằnlòng rằng người ta đã có chồng, không nên khuấy động. Bản thân cô người yêu saukhi lấy chồng vẫn ngóng tin Dương và cũng dằn vặt khi Dương sa ngã mà trong đócó một phần nguyên nhân là do bị gia đình cô chối bỏ. Không muốn xát muối vàolòng người yêu, Dương đã dặn bố mẹ không được tiết lộ nơi giam giữ và tìm cáchbắn tin cho cô rằng: Án tử hình đã được thi hành và Dương đã chết.

4 năm nằm ở Trại tạmgiam Nghi Kim (Nghệ An) Dương đúng là may mắn vì chưa bị thi hành án. Trong thờigian đó, gia đình, cũng như Dương không ngừng hy vọng sẽ có cơ hội được giảm bảnán. Dương sống trong những tháng ngày kinh hãi của một tử tù chờ đợi chẳng biếtngày nào mình được… chết. Bao nhiêu câu “giá như” cùng xuất hiện: Gía mà mình đủnghị lực, đủ tỉnh táo để không tiếp tay cho tội phạm, giá mà trước đó mình họchành đến nơi đến chốn. Giá mà mình đã quên được mối tình đau đớn để lấy vợ…?

Những tháng ngày chờđời và hy vọng, rồi tuyệt vọng trong điên cuồng đằng đẵng trôi qua. Đã có lúc,Dương ước gì mình có thể chết ngay. Cả hai dòng họ chưa một ai dính vào tù tội,Dương là nỗi nhục nhã của bố mẹ. Chán nản vì dằn vặt cũng chẳng giải quyết gì,Dương đã buông xuôi, kệ số phận. Nhưng rồi, cứ mỗi lần nhớ đến mối tình cũ đẹpvà trắc trở, Dương lại hình dung: Không biết bây giờ người ấy ra sao? Nếu đượcgặp lại nhau sẽ như thế nào nhỉ?

Những kỷ niệm vềtình yêu đã làm dậy lên nỗi khát khao sống, giúp Dương gượng dậy trong tuyệtvọng. Khát vọng sống cũng từ đó nảy mầm và vươn lên mãnh liệt. Dương đã viết đơnxin được ân xá và gửi lên Chủ tịch nước.

Tình yêu cứurỗi tử tù

22 – 5 – 2002 làngày mà Chủ tịch nước ký quyết định ân giảm án tử hình xuống án tù chung thâncho Dương: “Lạ lắm anh ạ, em như có cảm giác từ cõi chết trở về, ngồi trongbuồng giam mà sướng quá hét lên như người điên dại.”

Sung sướng và chỉmuốn báo ngay cho người yêu rằng mình đã được sống, nhưng Dương lại dằn lòng vìkhông muốn khuấy động cuộc sống đã yên bề gia thất của người mình yêu. Tự nhủrằng sẽ cố quên đi và làm lại từ đầu.

Dương được chuyển từtrại tạm giam về thụ án tại trại giam số 3. Cơ hội sống đã mở ra trước mắt.Dương đã có cơ hội được nhìn thấy bố mẹ và các em, được nhìn thấy gia đình mình,em mình trưởng thành, nhìn những ước mơ giản dị trong cuộc sống mà Dương chưalàm được. Với niềm tin và động lực thúc đẩy, Dương luôn cố gắng cải tạo tốt…

Nhìn ra khoảng sântrước nhà văn hóa của trại, mắt Dương lơ đãng rồi lẩm nhẩm: Năm nay, Dương mới39, như vậy, nếu may mắn được về với xã hội sớm, lúc đó, Dương cũng chỉ ngoài 40chút chút, cơ hội làm lại cuộc đời còn rất lớn. Cũng theo Dương thì hàng ngày,ngoài giờ lao động, Dương vẫn chịu khó nhờ cán bộ quản giáo mượn sách cho đểđọc, vừa là để cho khuây khỏa, vừa là để tích lũy kiến thức. Dương bảo hồi trẻthích được đi theo ngành xây dựng và cho đến giờ vẫn mê những công trình về nhàcửa, cầu đường nhưng Dương cũng nhận thức được rằng: “Có lẽ là em không làm trựctiếp được vì không có kiến thức chuyên môn. Nhưng không sao, không làm đượcchuyên môn thì em sẽ mở công ty để làm công việc quản lý. Dù là gián tiếp nhưngvẫn làm đực công việc mình thích”.

Tình yêu dởdang đã không còn… dang dở

Tạm gác lại câuchuyện về những dự định tương lai, dù ước mơ của Dương có gặp khó khăn vì thiếuthực tế hay hơi viển vông thì chúng tôi vẫn thầm chúc Dương thành công vì đó làmột ước mơ đẹp!

- Khi đã thành đạt.Dương có gặp lại bạn gái cũ nữa không? – tôi gợi chuyện tình yêu cũ.

- Có chứ anh! Cô ấysẽ sinh con cho em nữa là đằng khác! – Dương cười, tôi cũng cười vì nghĩ rằngước mơ đã có phần hơi viển vông của Dương.

Tôi cũng thật sự bấtngờ khi Dương thông báo: Cách đây chưa lâu Dương đã gặp lại cô ấy. Thì ra, saukhi Dương được ân giảm tội chết 3 năm, tức là năm 2005, cô người yêu mới biếtrằng Dương vẫn còn sống. Khi đó, cuộc sống của cô cũng không được như ý muốn, vợchồng cô đã li dị. Ngay khi biết tin Dương còn sống và được tha tội chết, cô đãkhăn gói bắt xe từ TP.HCM về tận Tân Kỳ, Nghệ An thăm Dương. Có lẽ không phải kểra đây thì người ta cũng hình dung được hạnh phúc, nước mắt và muôn vàn cảm xúctrong cuộc gặp của hai người tưởng như vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Sau cuộc gặp, họ đãthề hẹn sẽ ở bên nhau, cô gái động viên và đợi ngày Dương được ra tù để thànhchồng vợ. Đây có lẽ là ân nghĩa lớn lao nhất mà cuộc đời dành cho một phạm nhânnhư Dương: Có một người để yêu thương, người sẵn sàng từ bỏ tất cả để thăm nuôi,động viên và chờ đợi… “Cả tuổi trẻ bóc lịch và ngẫm nghĩ, tình yêu có lẽ là ânhuệ lớn nhất mà cuộc đời dành cho mình. Em chỉ biết nói rằng mình sẽ phải cốgắng và quyết tâm cải tạo tốt để sớm trở về, em sẽ không phụ những ân huệ nàyđâu…” – Dương nói đầy quyết tâm

Chặng đường trướcmắt Dương chắc chắn còn nhiều chông gai nhưng chúng tôi thầm chúc Dương sẽ thựchiện được những ước mơ còn dang dở. Ngày hôm sau, rời trại giam số 3, đi giữarừng núi mênh mông bạt ngàn của núi rừng miền Tây xứ Nghệ mà tôi cứ nghĩ mãi vềchuyện tình yêu đẹp của Dương. Có lẽ người đời nói đúng: Tình yêu có thể cứu rỗicon người.

Theo An ninhthế giới



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.