- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
5 năm sống thử, đợi mãi mà anh không giàu
Tôi bỏ 5 năm tuổi xuân để chờ anh như thế. Nhưng những gì tôi thu được chỉ là sự hao mòn về nhan sắc, sự mệt mỏi về tinh thần.
Tôi dọn đồ ra khỏi nhà, quyết định chấm dứt mối quan hệ với tương lai mịt mờ đó trong sự bàng hoàng của anh. Tôi biết anh đau khổ và hụt hẫng, nhưng chẳng có cách nào khác cả. Đàn ông mà bao năm rồi vẫn không khá lên được thì không đáng để tôi nương tựa cả đời. Tôi là phận gái, tôi muốn tìm một nơi tốt để cậy nhờ.
Tôi nhanh chóng tìm được một người đàn ông khác để yêu thương. Mọi người chửi rủa tôi là loại phụ bạc ân tình, không biết trân trọng hạnh phúc. Anh thì đau khổ, chìm vào rượu chè… Càng như vậy tôi lại càng thấy sự ra đi của mình là đúng. Bên ngoài kia người đời ác miệng cứ nói tôi nhân cách không ra gì, nhưng thử hỏi, ở vị trí của tôi, mọi người có làm như tôi không?
Chúng tôi yêu nhau được vài tháng thì quyết định dọn về sống thử với nhau. Khi đó, chúng tôi nghèo. Suốt 5 năm ăn ở như vợ chồng dù không một tờ hôn thú, thử hỏi, tôi và anh, ai được, ai mất? Anh chưa làm được gì cho tôi, lương tháng anh đi làm cũng chỉ đủ trang trải cho cuộc sống của hai đứa ở mức trung bình. Tôi cũng không hề ăn bám, tôi đi làm, cũng tự nuôi thân. Đã vậy, về nhà tôi còn phải làm hàng trăm việc… So với một người đàn ông, phụ nữ bỏ ra 5 năm tuổi trẻ để cung phụng và dâng hiến cho anh như thế, tôi gần như trắng tay.
Nếu đã tính toán hơn thiệt thì ngay từ đầu tôi đã không yêu anh. Tôi là người con gái có nhan sắc, thời điểm tôi nhận lời yêu anh, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi từ chối. Cái khiến tôi yêu và lựa chọn anh chính là sự hiền lành và sự cố gắng. Anh hứa với tôi sẽ không để tôi khổ, sẽ thay đổi số phận, làm giàu và vun vén cho tổ ấm.
Rốt cục, tôi bỏ ra 5 năm tuổi xuân để chờ anh như thế. Nhưng những gì tôi thu được chỉ là sự hao mòn về nhan sắc, sự mệt mỏi về tinh thần. Trong khi bạn bè đồng trang lứa cứ ngày một thành đạt, giàu có thì anh dậm chân tại chỗ. Cuộc sống của chúng tôi cứ phải cắt khoản này, bù khoản kia… Tôi chán nản và thất vọng cực độ.
Xét cho cùng, người đàn bà chẳng mong gì hơn là được nhờ cậy ở chồng. Tôi sống thử với anh 5 năm và không tìm được cảm giác đó nên tôi quyết định ra đi. Tôi đã làm sai điều gì? Nếu có sai thì là năm xưa tôi đã đặt niềm tin nhầm chỗ. Và vì thế mà tôi phải trả giá cho sự lựa chọn của mình bằng 5 năm uổng phí.
Vậy mà người đời cứ lớn tiếng mắng nhiếc tôi, nói tôi là loại con gái không ra gì. Lẽ nào cứ phải chung thủy cả đời với một người vô vụng mới được coi là tử tế? Chúng tôi đến bên nhau, không ép buộc, không lợi dụng, không bòn rút của nhau thì tại sao lại trách cứ khi tôi quyết định ra đi. Lúc chia tay, tôi cũng chẳng ăn chặn của anh lấy một đồng, một hào… Ở ngoài nhìn vào ai cũng bảo hết tình còn nghĩa, nhưng tôi là người sống cho mình, tôi không cam chịu cả đời chôn mình ở cái túng bấn ấy. Tôi đã cho anh cơ hội và vì thế, giờ tôi ra đi mà không áy náy điều gì.
Rồi có người lại chửi tôi vội vã tìm người mới mà không nghĩ tới cảm nhận của anh, bảo tôi ích kỉ… Tôi đã là người phụ nữ gần 30 tuổi, tôi đã bỏ lỡ 5 năm của đời mình rồi, giờ lại còn phải sống cam phận đợi cảm xúc của người khác nguôi ngoai mới được yêu thì còn cơ hội nào cho tôi nữa? Chúng ta sống với cuộc đời của mình, sao cứ phải bắt người khác chịu trách nhiệm chung.
Sau 4 tháng chia tay anh, giờ tôi tìm được tình yêu mới. Ai cho là vội vàng cũng được nhưng tôi cảm thấy mình đang đi đúng hướng. Người đàn ông này có thể lo cho tôi mọt cuộc sống an nhàn. Mỗi người một lý tưởng sống và những gì tôi mong chỉ có vậy. Thế nên, xin đừng nói tôi thực dụng, chỉ là tôi sống thực tế mà thôi!
Theo Khám phá
-
Tâm sự6 giờ trước2 năm nay, tôi quá bận rộn nên không thể về quê chăm sóc bố được. Ai ngờ, bố lại quyết định trớ trêu như vậy.
-
Tâm sự12 giờ trướcTôi chưa hết sốc trước lời nói của chồng cũ thì anh lại tiếp tục lôi ra một xấp ảnh cưới để minh chứng cho tình yêu mấy năm qua.
-
Tâm sự12 giờ trướcMỗi dịp lễ, Tết, mẹ lại xốn xang muốn về gặp họ hàng, người thân. Nghĩ đến cảnh người ta có quê, có nhà để về, mình thì không, mẹ lại giấu tôi khóc.
-
Tâm sự13 giờ trướcĐi du lịch cùng bố mẹ chồng một năm rồi khiến tôi cạch đến già.
-
Tâm sự17 giờ trướcAnh ta hoảng hốt khi thấy tôi xuất hiện. Trái ngược với chồng, vợ anh lại rất bình tĩnh, chào đón tôi như một người khách tới nhà. Đến lúc này tôi mới nhận ra, vợ anh ấy cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp.
-
Tâm sự18 giờ trước"Không có lửa thì sao có khói", những gì người yêu cũ của chồng sắp cưới nói vẫn ám ảnh tôi từ hôm kia đến bây giờ.
-
Tâm sự21 giờ trướcNghe tin vợ chuẩn bị đi họp lớp, tôi liền bán 2 chỉ vàng để vợ có tiền làm đẹp, chăm chút vẻ bề ngoài như cô ấy mong muốn.
-
Tâm sự1 ngày trướcĐiện thoại của chồng liên tục rung lên trong khi anh đang tắm. Quá tò mò, tôi liền ngó xem là ai nhắn tin thì thấy đó là...
-
Tâm sự1 ngày trướcVợ chồng tôi bị hiếm muộn, phải sử dụng biện pháp thụ tinh trong ống nghiệm để có con. Nhưng chính trong quá trình vật vã "tìm con", chồng tôi đã ngoại tình vì... quá mệt mỏi.
-
Tâm sự1 ngày trướcHai vợ chồng có quan điểm, phong cách sống quá khác nhau, có những ngày tôi chán đến mức không muốn về nhà, không muốn nhìn mặt chồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcNhờ cuộc nói chuyện của 2 chị em cô ấy mà tôi biết được lòng dạ thật của vợ với nhà nội.
-
Tâm sự1 ngày trướcBà bạn thân hàng xóm đã giới thiệu người yêu cho tôi, để tôi khỏi cô đơn ở tuổi 61 sau nhiều năm góa bụa, không ngờ bà ấy lại là "tiểu tam" xen vào cuộc tình này.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi không thể hiểu nổi, sĩ diện, tự trọng còn quan trọng hơn cả tương lai của con hay sao?
-
Tâm sự1 ngày trướcBác lấy làm tiếc cho tương lai của một thanh niên trẻ, có học thức, có hoài bão đổi đời mà chỉ vì ham tiền, nông nổi, nóng vội thực hiện ước mơ mà tự đánh mất nhân phẩm, đánh mất cơ hội phấn đấu sự nghiệp.