Đưa mẹ chồng đi ăn buffet nhưng bà chỉ ăn mỗi củ khoai rồi bế cháu đi loanh quanh, về đến nhà tôi đã khóc sau khi chợt hiểu ra

Giờ đây, con bé nhà tôi đã được 2 tuổi rồi nhưng chỉ gặp bà nội trên đầu ngón tay. Chỉ khi nào chúng tôi về quê cháu mới được gặp bà.

Tôi và chồng là bạn đại học. Khi biết là đồng hương cả hai chúng tôi đều rất vui và trò chuyện với nhau tự nhiên như thân thiết từ lâu. Trong khoảng thời gian đó, anh rất tốt với tôi, mỗi lần lễ Tết chúng tôi đều hẹn nhau để đi chung xe. Sau khoảng 2 năm thân thiết, anh tỏ tình và tôi đồng ý ngay lập tức chẳng suy nghĩ nhiều. 

Vì có mối quan hệ từ trước nên ngay sau khi tốt nghiệp, bố mẹ hai bên đều ủng hộ đám cưới. Hai bên cũng góp tiền mua cho hai đứa một căn nhà ở thành phố để tiện đi làm. Nói chung cuộc sống không giàu sang nhưng đủ thoải mái.

Nhưng kể từ khi có nhà mới, mẹ chồng chưa một lần đến thăm, bà luôn lấy lý do sức khỏe ngại đi lại đường xá xa xôi. Đến khi tôi mang bầu có con thì cũng là mẹ đẻ một tay chăm sóc. Lâu dần, tôi có thành kiến với mẹ chồng vì cho rằng trong lòng bà không có đứa con dâu này và không quan tâm đến cháu nội.

Tôi từng tâm sự than thở nhiều với chồng về việc này nhưng anh bao biện rằng mẹ thường xuyên bị mệt lại say tàu xe nên rất sợ đi lại, phải thông cảm cho người già. Giờ đây, con bé nhà tôi đã được 2 tuổi rồi nhưng chỉ gặp bà nội trên đầu ngón tay. Chỉ khi nào chúng tôi về quê cháu mới được gặp bà.

Đưa mẹ chồng đi ăn buffet nhưng bà chỉ ăn mỗi củ khoai rồi bế cháu đi loanh quanh, về đến nhà tôi đã khóc sau khi chợt hiểu ra-1

Cách đây ít lâu, mẹ chồng bị bệnh nên chồng tôi phải về đón lên thành phố khám. Dịp này bà cũng ở nhà tôi để điều trị. Rất may bệnh tình của bà chỉ mất một thời gian ngắn là đỡ nhưng tôi vẫn có những suy nghĩ rằng mẹ chồng chỉ biết đến bản thân, lúc cần bà mới lên nhà tôi, còn bình thường bà chẳng bao giờ quan tâm.

Cuối tuần trước, thấy sức khỏe mẹ chồng ổn định hơn, chúng tôi đưa mẹ chồng đi ăn buffet. Khi bước vào, tôi thấy mẹ chồng rất vui khi nhìn thấy đầy rẫy những món ăn ngon. Tôi bảo mẹ chồng đi chọn đồ nhưng bà chỉ lấy một chút khoai lang để ăn. 

Sau đó, con bé nhà tôi quấy khóc quá không để cho tôi ăn, tôi phát cáu lên. Tôi còn quát: "Ngồi ngoan đi, con chẳng bao giờ để mẹ ăn được bữa cơm ngon lành". Thế là nó lại càng khóc to. Lúc đó mẹ chồng chạy lại bế cháu đi loanh quanh ra ngoài chơi. Tôi quay ra ăn xong vẫn chưa thấy mẹ chồng trở lại, chúng tôi ngồi đợi một lúc thì thấy bà đưa cháu về, tôi bảo bà ăn tiếp nhưng bà từ chối không ăn nữa.

Trở về nhà, ban đầu tôi cho rằng hay do mẹ chồng không thoải mái với bữa ăn đó. Nhưng quay sang nhìn con bé nhà tôi, tôi mới sững người nghĩ rằng, thì ra mẹ chồng không ăn là vì muốn tôi ngồi ăn được thoải mái và thảnh thơi. Bà cố tình bế cháu ra ngoài để giúp tôi. Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy mình có lỗi với mẹ chồng vô cùng, nước mắt tôi rưng rưng, trong lòng có cảm giác thật khó tả.

(Xin giấu tên)

Theo Vietnamnet


Tâm Sự Đêm Khuya

mẹ chồng


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.