- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Lạc tới “bến mê”…
Tôi vào cấp 3 thì bố mất. Ba mẹ con tôi đã trải qua những năm tháng khó khăn chật vật vì trong nhà thiếu vắng người cha.
Tôi vào cấp 3 thì bố mất. Ba mẹ con tôi đã trải qua những năm tháng khó khăn chật vật vì trong nhà thiếu vắng người cha.
Vài năm sau tôi tốt nghiệp sư phạm và đi dạy học, đúng lúc đó có người đến dạm hỏi, mẹ tôi mừng lắm, bởi chàng rể tương lai tuy hơi lớn tuổi nhưng là người đàng hoàng, làm bên ngành ngoại giao, gia đình lại khá giả, nề nếp. Lấy được người chồng như vậy tôi không phải lo lắng gì mà còn chia sẻ được gánh nặng cho mẹ, cho em.
Mặc dù không yêu nhưng ngay lần tiếp xúc đầu tiên trong lòng tôi đã xuất hiện tình cảm nể phục trước vẻ thông minh, nghiêm nghị, phong thái lịch lãm của anh. Chúng tôi cưới nhau đã được 10 năm và có 2 con trai. Tuy vậy, tình cảm của tôi đối với chồng không thay đổi là mấy, vẫn nể sợ, kính trọng anh, nhưng chưa bao giờ tôi biết đến cảm giác yêu say đắm. Thậm chí sự “nể sợ” cứ bám riết lấy tôi, tạo nên một khoảng cách khiến tôi không sao có được tình cảm tự nhiên, thoải mái khi ở bên chồng. Chồng tôi lại thường có những chuyến công du dài hạn nên chúng tôi càng ít có thời gian gần gũi, xích lại gần nhau. Tuy vậy, cuộc sống của chúng tôi khá yên ấm, hòa thuận, không ai phàn nàn về ai điều gì.
Cách đây 2 năm chồng tôi “đi xứ” ở một nước Trung Đông. Thời gian này đã xảy ra một biến động lớn với tôi. Tôi yêu Hưng, một người bạn cũ của chồng, hiện là nhà báo. Lần đầu tiên tôi mới hiểu thế nào là tình yêu. So với người chồng khiêm nhường, điềm tĩnh của tôi thì Hưng là cả một thế giới sôi nổi, đa chiều, đầy cuốn hút, anh đã “đánh thức” khả năng cảm nhận, khám phá cuộc sống và khát vọng tự do trong tôi. Vốn là người đề cao tự do cá nhân, Hưng kêu gọi tôi hãy đi theo tiếng gọi của trái tim và hứa, nếu tôi ly dị chồng thì anh cũng bỏ vợ để đến với nhau.
Trước đây có lẽ chưa bao giờ tôi có ý nghĩ mình bất hạnh, việc phản bội chồng tôi càng không dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ tôi tự cảm thấy thương hại mình và khó có thể tiếp tục cuộc hôn nhân thiếu vắng tình yêu. Được Hưng tiếp sức, tôi lấy hết can đảm email cho chồng đề nghị ly hôn với lý do “không còn tình yêu”. Không ngờ chồng tôi điềm tĩnh trả lời: “Anh sẽ gửi vé máy bay để em sang, chúng ta sẽ bàn chuyện đó”. Trước khi tôi đi, Hưng trao tôi một chiếc nhẫn coi như vật đính hôn, kèm theo lời dặn dò hoa mỹ: “Chiếc nhẫn này là bùa hộ mệnh, nó còn thì tình ta còn, nó mất thì tình ta sẽ mất”... Trong chuyến bay, đôi khi tôi cảm thấy hoang mang, nhưng chiếc nhẫn giúp tôi vững tâm và bớt cô đơn.
Chồng tôi ra tận sân bay đón vợ, tôi chờ đợi thái độ lạnh lùng hay giận dữ của anh, nhưng không, anh vẫn tế nhị, điềm nhiên như thường lệ. Không một lời đề cập tới bức thư, anh ân cần chăm sóc tôi, hỏi han về con cái, rồi đưa tôi đi thăm thành phố tráng lệ: “Em ít có dịp đi như thế này, anh muốn em được chiêm ngưỡng thật nhiều vẻ đẹp của nền văn hóa Trung Đông”. Tôi vô cùng lúng túng, lúc đầu tôi nghĩ đơn giản là sẽ bàn thẳng vào việc ly hôn, không ngờ khi ở bên anh tôi bỗng có cảm giác mình là người đàn bà xấu xa, tội lỗi. Chồng tôi dịu dàng, tốt bụng nhường ấy, anh ấy đã làm gì đáng để bị tôi phản bội? Dù thời gian đã hết, nhưng lương tâm tôi bị dằn vặt dữ dội nên không thể mở miệng. “Thôi đành chờ anh ấy hết nhiệm kỳ về nước rồi tính...”, tôi tự nhủ.
Thật oái oăm, khi về đến nhà tôi mới phát hiện ra mình đã để quên chiếc nhẫn của Hưng bên ấy. Biết tôi vẫn chưa bàn được với chồng chuyện ly hôn, Hưng sa sầm mặt. Nhất là khi biết chiếc nhẫn không còn anh ta càng tức điên và nói thẳng vào mặt tôi: “Không ngờ tôi đã bị cô lừa dễ dàng đến như vậy”. Tôi thanh minh, hứa hẹn thế nào Hưng cũng không nghe. “Tôi là thằng ngu mới tin cô. Đợi chồng cô về để cô biến tôi thành trò hề cho thiên hạ sao? Thôi, hãy quên nhau đi!”. Tôi đau khổ, tan nát. Lần đầu tiên biết yêu cũng là lần đầu tiên tôi hiểu rằng, tình yêu cũng có thể chết lãng xẹt như bất kỳ cái chết lãng xẹt nào khác.
Tự nhiên tôi thấy nhớ chồng da diết. Anh là người đàn ông chưa từng gây cho tôi một nỗi đau nào, dù là rất nhỏ.
Tôi sẽ đợi anh về…
Vài năm sau tôi tốt nghiệp sư phạm và đi dạy học, đúng lúc đó có người đến dạm hỏi, mẹ tôi mừng lắm, bởi chàng rể tương lai tuy hơi lớn tuổi nhưng là người đàng hoàng, làm bên ngành ngoại giao, gia đình lại khá giả, nề nếp. Lấy được người chồng như vậy tôi không phải lo lắng gì mà còn chia sẻ được gánh nặng cho mẹ, cho em.
Mặc dù không yêu nhưng ngay lần tiếp xúc đầu tiên trong lòng tôi đã xuất hiện tình cảm nể phục trước vẻ thông minh, nghiêm nghị, phong thái lịch lãm của anh. Chúng tôi cưới nhau đã được 10 năm và có 2 con trai. Tuy vậy, tình cảm của tôi đối với chồng không thay đổi là mấy, vẫn nể sợ, kính trọng anh, nhưng chưa bao giờ tôi biết đến cảm giác yêu say đắm. Thậm chí sự “nể sợ” cứ bám riết lấy tôi, tạo nên một khoảng cách khiến tôi không sao có được tình cảm tự nhiên, thoải mái khi ở bên chồng. Chồng tôi lại thường có những chuyến công du dài hạn nên chúng tôi càng ít có thời gian gần gũi, xích lại gần nhau. Tuy vậy, cuộc sống của chúng tôi khá yên ấm, hòa thuận, không ai phàn nàn về ai điều gì.
Ảnh minh họa
Cách đây 2 năm chồng tôi “đi xứ” ở một nước Trung Đông. Thời gian này đã xảy ra một biến động lớn với tôi. Tôi yêu Hưng, một người bạn cũ của chồng, hiện là nhà báo. Lần đầu tiên tôi mới hiểu thế nào là tình yêu. So với người chồng khiêm nhường, điềm tĩnh của tôi thì Hưng là cả một thế giới sôi nổi, đa chiều, đầy cuốn hút, anh đã “đánh thức” khả năng cảm nhận, khám phá cuộc sống và khát vọng tự do trong tôi. Vốn là người đề cao tự do cá nhân, Hưng kêu gọi tôi hãy đi theo tiếng gọi của trái tim và hứa, nếu tôi ly dị chồng thì anh cũng bỏ vợ để đến với nhau.
Trước đây có lẽ chưa bao giờ tôi có ý nghĩ mình bất hạnh, việc phản bội chồng tôi càng không dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ tôi tự cảm thấy thương hại mình và khó có thể tiếp tục cuộc hôn nhân thiếu vắng tình yêu. Được Hưng tiếp sức, tôi lấy hết can đảm email cho chồng đề nghị ly hôn với lý do “không còn tình yêu”. Không ngờ chồng tôi điềm tĩnh trả lời: “Anh sẽ gửi vé máy bay để em sang, chúng ta sẽ bàn chuyện đó”. Trước khi tôi đi, Hưng trao tôi một chiếc nhẫn coi như vật đính hôn, kèm theo lời dặn dò hoa mỹ: “Chiếc nhẫn này là bùa hộ mệnh, nó còn thì tình ta còn, nó mất thì tình ta sẽ mất”... Trong chuyến bay, đôi khi tôi cảm thấy hoang mang, nhưng chiếc nhẫn giúp tôi vững tâm và bớt cô đơn.
Chồng tôi ra tận sân bay đón vợ, tôi chờ đợi thái độ lạnh lùng hay giận dữ của anh, nhưng không, anh vẫn tế nhị, điềm nhiên như thường lệ. Không một lời đề cập tới bức thư, anh ân cần chăm sóc tôi, hỏi han về con cái, rồi đưa tôi đi thăm thành phố tráng lệ: “Em ít có dịp đi như thế này, anh muốn em được chiêm ngưỡng thật nhiều vẻ đẹp của nền văn hóa Trung Đông”. Tôi vô cùng lúng túng, lúc đầu tôi nghĩ đơn giản là sẽ bàn thẳng vào việc ly hôn, không ngờ khi ở bên anh tôi bỗng có cảm giác mình là người đàn bà xấu xa, tội lỗi. Chồng tôi dịu dàng, tốt bụng nhường ấy, anh ấy đã làm gì đáng để bị tôi phản bội? Dù thời gian đã hết, nhưng lương tâm tôi bị dằn vặt dữ dội nên không thể mở miệng. “Thôi đành chờ anh ấy hết nhiệm kỳ về nước rồi tính...”, tôi tự nhủ.
Thật oái oăm, khi về đến nhà tôi mới phát hiện ra mình đã để quên chiếc nhẫn của Hưng bên ấy. Biết tôi vẫn chưa bàn được với chồng chuyện ly hôn, Hưng sa sầm mặt. Nhất là khi biết chiếc nhẫn không còn anh ta càng tức điên và nói thẳng vào mặt tôi: “Không ngờ tôi đã bị cô lừa dễ dàng đến như vậy”. Tôi thanh minh, hứa hẹn thế nào Hưng cũng không nghe. “Tôi là thằng ngu mới tin cô. Đợi chồng cô về để cô biến tôi thành trò hề cho thiên hạ sao? Thôi, hãy quên nhau đi!”. Tôi đau khổ, tan nát. Lần đầu tiên biết yêu cũng là lần đầu tiên tôi hiểu rằng, tình yêu cũng có thể chết lãng xẹt như bất kỳ cái chết lãng xẹt nào khác.
Tự nhiên tôi thấy nhớ chồng da diết. Anh là người đàn ông chưa từng gây cho tôi một nỗi đau nào, dù là rất nhỏ.
Tôi sẽ đợi anh về…
Theo Lao động
-
Tâm sự13 giờ trướcNgười chồng mà tôi hết mực yêu thương, chiều chuộng lại có ngày khiến cho tôi khổ sở như thế này.
-
Tâm sự18 giờ trướcEm vô cùng áy náy, mỗi lần gặp cháu lại thấy ngại ngùng. Em không biết nên chọn quà gì tặng cháu cho tương xứng...
-
Chứng kiến cảnh con gái bị bố chồng chèn ép, bố đẻ tôi đã làm một việc khiến cả nhà thông gia bẽ mặtTâm sự22 giờ trướcThấy con gái bị bố chồng chèn ép, bố đẻ tôi làm ngay một việc khiến nhà thông gia bẽ mặt phải rối rít xin lỗi.
-
Tâm sự1 ngày trướcBạn trai tôi thường xuyên "đốt tiền" vào những trò cá cược đỏ đen trên mạng, không ít lần tôi phải đi trả nợ thay cho anh ta. Dù tôi đã nhiều lần chia tay nhưng bạn trai liên tục níu kéo, thậm chí dọa dẫm khiến tôi không thể dứt khoát.
-
Tâm sự1 ngày trướcNghe xong những lời bạn của chồng nói, tai tôi như ù đi, chân run không đứng vững.
-
Tâm sự1 ngày trướcBố cô không may mắc bệnh trọng và đã qua đời hồi đầu năm. Mọi thứ đến quá nhanh, quá đột ngột làm cho nỗi đau, sự hẫng hụt của mẹ con cô mỗi ngày mở rộng ra mãi.
-
Tâm sự1 ngày trướcĐọc tờ giấy được chuẩn bị kỹ càng về nội dung, câu từ mà tôi suýt ngất vì sốc.
-
Tâm sự2 ngày trướcôi bất ngờ nhận ra người mà mấy tháng qua đã quan tâm, chu đáo với hai mẹ con.
-
Tâm sự2 ngày trướcTôi rất được mẹ chồng yêu mến chiều chuộng, nhưng gần đây bà lại tỏ thái độ khó chịu.
-
Tâm sự2 ngày trướcCháu đã vào đại học, đã có rung động với bạn gái. Nhưng cháu thực sự không dám yêu vì sợ đưa bạn gái về nhà, một là bạn ấy "chạy mất dép", hai là bạn ấy bị mẹ "đồng hoá"...
-
Tâm sự3 ngày trướcNăm nay cô 32 tuổi. Mấy năm nay, cô luôn bị người nhà hối thúc việc tìm hiểu, yêu đương, xây dựng gia đình...
-
Tâm sự3 ngày trướcChồng ngoại tình khiến tôi suy sụp, nhưng thất vọng hơn là cách hành xử của anh ta khi bị vợ biết chuyện.
-
Tâm sự3 ngày trướcVợ chồng chúng tôi cứ bị kẹt giữa một bên là mong muốn con vươn xa, một bên mong các con không rời khỏi vòng tay của mình.