May mắn vì thoát khỏi nhà chồng muốn bắt dâu về làm đứa ở

Từ hôm đó bạn trai không nhắn tin gọi điện, hóa ra anh đang suy tính việc đánh cược...

Từ hôm đó bạn trai không nhắn tin gọi điện, hóa ra anh đang suy tính việc đánh cược. Thôi thì anh chẳng cần lo lắng nữa, tôi có quay lại đâu mà đòi cược.

Từ khi còn là sinh viên tôi đã là một độc giả trung thành của mục Tâm sự. Thực sự khi đọc được bài viết "Bạn gái đòi chia tay vì lo sợ sau này phải hầu hạ nhà chồng", tôi đã vô cùng tức giận. Bởi nhân vật nữ chính trong đó chính là tôi. Và người đàn ông suýt chút nữa tôi đã chọn làm nửa kia của mình, lại có thể đem chuyện của chúng tôi ra để kể lể và quy kết tôi như thế. 

Thật may mắn rằng những lời bình luận của độc giả khiến tôi được an ủi phần nào. Cảm ơn mọi người đã đứng về phía tôi. Tôi cũng xin kể lại hoàn cảnh của tôi một chút để mọi người thấy được vì sao tôi quyết tâm bỏ anh ta.

Tôi sinh ra và lớn lên một huyện nghèo của Sơn La. Từ nhỏ đã hiểu hoàn cảnh nên rất chăm chỉ học hành. Sau 12 năm học, tôi thi đỗ vào trường Kinh tế Quốc dân và bình yên tốt nghiệp, sau đó đã xin vào làm tại một công ty lớn với mức lương khá. Cũng chính thời gian này tôi đã gặp và yêu Thành.

Thành hơn tôi 2 tuổi, là con nhà gốc Hà Nội. Ở anh luôn toát lên khí chất của một người đàn ông thành đạt, khiến tôi bỏ qua tất cả những vệ tinh từ thời đại học để quyết định yêu anh. Anh khiến tôi hạnh phúc và hoàn toàn tin tưởng vào tương lai tốt đẹp của cả hai đứa.

Về phía gia đình tôi, ba mẹ rất vui khi biết được tôi đã tìm được cho mình một người đàn ông hoàn hảo. Ngày bạn trai về nhà tôi chơi, bố mẹ tôi coi anh như khách quý, mang tất cả đặc sản ở quê để tiếp chàng rể. Còn hẹn hò mời Thành về chơi thường xuyên.

bạn trai

Dần dần tôi nhận ra rằng thực chất họ đang biến tôi thành ô sin cho gia đình. (Ảnh minh họa)

Còn về phần bố mẹ bạn trai, qua vài lần tiếp xúc tôi thấy có vẻ họ khá khó khăn với tôi, hay để ý, xét nét tôi từng chút một. Cũng có thể cái tâm lý người mặt phố với người nhà quê nên ông bà còn lấn cấn. Thành luôn là người phải đứng ra khéo léo dẫn dắt để tạo không khí cho gia đình mỗi lần tôi tới. 

Thực tế, tôi cũng chẳng muốn tới nhà anh nhiều, bởi mỗi lần tới là một lần tôi cảm thấy chán chường. Dường như nhận thấy tôi là con nhà lao động, nhanh nhẹn tháo vát nên cứ cuối tuần hoặc bất kể dịp gì gia đình anh tập hợp anh em, tổ chức ăn uống, bố mẹ Thành đều bảo Thành đưa tôi đến với lý do làm quen với họ hàng.

Một vài lần đầu tôi còn vui vẻ vì nghĩ rằng bố mẹ người yêu đang giúp mình hoà nhập với gia đình, nhưng dần dần tôi nhận ra rằng thực chất họ đang biến tôi thành ô sin cho gia đình.

Lần nào được gọi tới ăn cơm tôi cũng phải xuống bếp nấu 4, 5 mâm cỗ mà chỉ có 2 đứa em phụ nhặt rau. 2 đứa em còn bé, mải chơi nên vừa làm vừa đùa nhau, rau cỏ lộn xộn, lung tung, lần nào cũng là tôi phải dọn dẹp lại. Làm hùng hục từ sáng tới trưa, đến khi ngồi vào ăn thì bắt đầu phải lấy thêm mắm cho bàn nọ, múc thêm canh cho bàn kia… 

Sau khi ăn xong, mọi người từ già tới trẻ tụ tập ăn hoa quả, xem ti vi, nói chuyện cười đùa. Còn một mình tôi lụi cụi ở  phòng bếp thu dọn, rửa chén bát, lau lại bếp cho sạch sẽ kẻo mẹ bạn trai chê bai. Mấy đứa em nhỏ thì đã đành, nhưng các thím, các cô thì cứ khư khư ôm giữ mấy đứa trẻ con và giải thích rằng: “Bọn trẻ con nó nghịch lắm, không thể rời ra được, thôi thì cháu cứ làm cho quen.”

Lúc đầu tôi tặc lưỡi chấp nhận, nhưng dần dần tôi thấy tủi thân kinh khủng. Tại sao anh đến nhà tôi thì được tiếp đón như khách quý, còn tôi tới nhà anh thì như phận con đòi đứa ở. Tôi bắt đầu thấy chán nản và tuyệt vọng về tương lai nếu tiếp tục đến với anh. Không phải vì sợ rửa mấy mâm bát, mà vì sợ mình chẳng có giá trị gì trong mắt gia đình chồng.

bạn trai

Thôi thì anh chẳng cần lo lắng nữa, tôi có quay lại đâu mà đòi cược. (Ảnh minh họa)

Cách đây 2 tuần, tôi quyết định không tới nhà anh nữa và muốn chấm dứt mối quan hệ với anh nhưng anh không chấp nhận. Anh cho rằng tôi là kẻ dối trá vì liên tục nói dối là bận để không tới nhà anh trong khi tôi lại hẹn bạn đi chơi. Đến mức tôi phải hét vào mặt anh rằng: “Tôi không phải đứa ở, sao lần nào đến chơi gia đình anh cũng đối xử với tôi như thế? Bố mẹ tôi tôi còn không phải hầu hạ như thế, cớ gì tôi phải sang hầu nhà anh? Chưa lấy nhau mà gia đình anh đã có tư tưởng hành hạ tôi rồi, lấy nhau về thì tôi là cái gì?”.

Anh tỏ ra khá sock vì câu nói của tôi, nhưng tất cả phản ứng đó cũng chỉ vì con giun bị xéo mãi thôi. Anh không nói là chia tay, nhưng từ hôm đó anh cũng không nhắn tin gọi điện. Hóa ra anh đang suy tính việc đánh cược. Thôi thì anh chẳng cần lo lắng nữa, tôi có quay lại đâu mà đòi cược. 

Các chị em ạ, con gái thời nay lo gì không kiếm được tấm chồng. Vì thế, nếu họ làm cho mình hạnh phúc thì mình tới, còn chỉ chăm chăm bắt nạt mình thì hãy cất bước đi sớm trước khi quá muộn. Hãy sáng suốt là người được quyền lựa chọn chồng và gia đình chồng chứ đừng để họ chọn mình, đó là câu mà tôi thấy tâm đắc nhất. Một lần nữa, cảm ơn mọi người.

Theo Trí Thức Trẻ


tâm sự tình yêu

câu chuyện tình yêu


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.