Vợ mất được 2 năm thì tôi tái hôn, ngày cưới, gặp một người phụ nữ trên đường tôi quyết định hủy hôn ngay

Tôi ôm con chạy xuống dưới nhà, rồi dắt con ra phía ngoài đường giả bộ cho thằng bé tìm mẹ. Nhưng rồi hai chúng tôi bắt gặp một người phụ nữ ngồi trên xe lăn. Sau khi nhìn thấy cô ấy, con trai tôi vui mừng chạy đến gọi mẹ.

"Bố ơi, mẹ ở đâu? Con nhớ mẹ quá". Con trai tôi ngày nào cũng hỏi về mẹ rất nhiều lần như vậy. Đứa con trai 4 tuổi thật tội nghiệp khi không có mẹ. Lần nào thằng bé hỏi, tôi cũng phải nói dối để nó không buồn: “Minh à, mẹ con đang ở một nới rất xa, và mẹ sẽ quay lại vào một ngày nào đó khi con lớn…”

Nhìn con trai, tôi lại nghĩ đến vợ, cô ấy là một người phụ nữ thật dịu dàng, xinh đẹp và tốt bụng. Đã hai năm trôi qua, kể từ khi vợ mất, bố mẹ sợ tôi "gà trống nuôi con" vất vả nên đã giới thiệu Liên cho tôi. Liên cũng là một cô gái ưa nhìn, hiền lành. Nhìn cô ấy, tôi như thấy bóng dáng của người vợ cũ.

Cô ấy đã ly hôn nhưng không có con còn vợ tôi thì cũng đã qua đời. Chúng tôi “rổ giá cạp lại” nên cũng dễ đồng cảm với nhau. Mặc dù, tôi đã có một đứa con nhưng Liên không ngại chuyện này và cô ấy cũng không ngại làm mẹ của thằng bé nên tôi cũng yên tâm phần nào. Chúng tôi quen nhau được ba tháng thì chuẩn bị kết hôn.

Ngày cưới, tôi mặc vest chỉnh tề, nhỏ nhẹ nói với con trai rằng hôm nay bố sẽ dẫn mẹ Liên về chơi với con nhưng nó chẳng nói gì. Vốn dĩ, thằng bé rất thông minh nhưng lại ít nói, sau cái chết của vợ thì nó lại càng trầm tính hơn. Tôi rất thương con và lo lắng không biết thằng bé có chấp nhận Liên không. Việc tôi lấy vợ cũng là muốn có người chăm sóc con tốt hơn mà thôi. 

Tôi chuẩn bị cho Minh đi cùng để đón mẹ mới nhưng thằng bé cứ đứng bên cửa sổ và nhìn ra ngoài qua khe cửa. Tôi đứng dưới gọi ba lần, nhưng nó không nhúc nhích. Vì sợ trễ giờ nên tôi phải tiến lên kéo con xuống, nhưng thằng bé cứ nắm lấy lan can không chịu buông, mắt thì cứ nhìn chằm chằm ra ngoài đường. 

Vợ mất được 2 năm thì tôi tái hôn, ngày cưới, gặp một người phụ nữ trên đường tôi quyết định hủy hôn ngay-1

Lúc này, tôi phải dỗ dành thằng bé: "Minh buông tay ra, bố sẽ đưa con đi tìm mẹ" thì thằng bé mới chịu. Tôi ôm con chạy xuống dưới nhà, rồi dắt con ra phía ngoài đường giả bộ cho thằng bé tìm mẹ. Nếu không gặp thì tôi sẽ có cớ để dỗ nó đi với tôi.

Nhưng rồi hai chúng tôi bắt gặp một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, trông rất xanh xao, lại chẳng còn sợi tóc nào trên đầu cả. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ, con trai tôi vui mừng chạy đến gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, Minh nhớ mẹ. Bố muốn con có một người mẹ mới, nhưng con không muốn" ."Minh ngoan, mẹ mới sẽ đối xử tốt với con", giọng cô ấy có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn đưa tay lên và chạm vào đầu đứa trẻ.

Mặc dù không quen biết người phụ nữ này nhưng tôi cảm nhận được tình thương mà cô ấy dành cho Minh. Tôi nghĩ có thể thằng bé đã rất nhớ mẹ nên mới coi người phụ nữ này là mẹ nó. Nhìn thấy con khóc mà tôi cũng không kìm được nước mắt, không ngờ một người đàn ông to lớn như tôi cũng có lúc khóc như một đứa trẻ thế này. Có lẽ việc tôi lấy vợ quá gấp đã khiến thằng bé bị sốc, chắc con sợ khi tôi lấy vợ mới sẽ quên đi mẹ nó. 

Đáng lẽ ra, tôi nên dành thời gian để thằng bé làm quen với người mẹ mới, để nó chấp nhận sự có mặt của cô ấy và để hai người nảy sinh tình cảm quý mến nhau trước khi quyết định đường đột như vậy. Nếu tôi cố miễn cưỡng kết hôn lúc này thì sẽ chỉ khiến thằng bé bị tổn thương thêm mà thôi. Nghĩ vậy, nên tôi đã quyết định hủy cưới ngay. Mặc dù, tôi biết quyết định này sẽ khiến tôi bị nhiều người mắng chửi, bàn ra tán vào, sẽ khiến Liên bị tổn thương, nhưng tôi tôn trọng quyết định của con.

Sau này, khi tâm sự với con, tôi mới biết người phụ nữ hôm đó là ai. Cô ấy đang điều trị ở bệnh viện và trọ gần nhà tôi. Vì thường đi qua nhà tôi lại thấy Minh tha thủi chơi một mình ngoài cổng nên cô ấy đến bắt chuyện làm quen. Dần dà, con trai tôi quý mến nên đã gọi cô ấy là mẹ. Lúc nghe con kể lại mà tôi thấy thương thằng bé vô cùng. Tôi tự trách bản thân mình đã quá vô tâm, để thằng bé thiếu vắng tình thương của cả mẹ và bố. Từ giờ, tôi sẽ sắp xếp lại công việc và dành nhiều thời gian bên con hơn, để thằng bé không phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.

(khangvu...@gmail.com)

Theo Vietnamnet


Tái hôn


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.