- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Sức mạnh của cô gái mắc ung thư
"Cô ấy" mà tôi biết là một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán, độc lập. Cô ấy không bao giờ ỷ lại người khác và luôn tìm cách để vượt qua khó khăn, thử thách. Nên tôi chỉ dám lén nhìn sâu vào ánh mắt lúc nào cũng tỏ ra kiên nghị của cô ấy.
Tôi buốt nhói khi chạm phải giọt long lanh mà cô ấy cố lấp liếm, để người xung quanh luôn an tâm rằng cô ấy đang bình an, vui vẻ.
Một ngày, cô ấy phát hiện mình bị bệnh, thế giới tươi đẹp trở nên nghiệt ngã và tàn nhẫn. Hẳn là cô ấy hoang mang lắm. Bác sĩ sau một hồi tư vấn, trấn an: "Bệnh tốn kém và đặc biệt sau phẫu thuật, em sẽ phải chấp nhận sự ảnh hưởng thẩm mĩ cơ thể". Cô ấy khẽ gật đầu "vâng, em biết rồi".
Tôi nhìn trân trân vào những dòng chữ kết luận trên tờ phiếu xét nghiệm mà mắt nhoà đi, đầu trống rỗng, lồng ngực khó thở. Còn cô ấy giọng nhẹ như làn gió: "Điều đã đến thì không thay đổi được. Chấp nhận vượt qua và coi là vận hạn đời người. Sẽ thật nhiều khó khăn. Nhưng còn người là còn tất cả". Cô ấy nói rằng sẽ dành 1 đêm để khóc, 1 đêm để cân bằng và 1 đêm quyết định phương án điều trị. Từ ngày thứ 4 trở đi, cuộc sống của cô ấy sẽ trở về trật tự như mọi ngày.
Mỗi lần nhìn nụ cười trên môi cô ấy, tôi thầm nguyện cầu nó sẽ trở thành sức mạnh nội lực để cô ấy hoá giải thử thách của số phận. "Có mấy ai không gặp biến cố trong cuộc đời này đâu, chỉ là trước hay sau, nặng hay nhẹ mà thôi. Rồi mọi sự sẽ ổn!" - Cô ấy nói như tự vỗ về, an ủi. Sống mũi tôi cay xè nhưng cố cười cười: "Ờ, còn thở ấy là còn hạnh phúc". Ngẫm ra thì mỗi sớm mai tỉnh giấc, dù phải chiến đấu với bệnh trọng thì ta vẫn còn hạnh phúc hơn ngàn vạn người sáng nay không còn thức giấc, không còn được nhìn thấy trời xanh mây trắng, nắng vàng cùng vạn vật xung quanh.
Khi tôi đề nghị cô ấy hãy nói với gia đình tình trạng điều trị hoá chất một thời gian để khống chế khối u, cô ấy bảo: "Nếu ai cần phải biết thì mới nên biết, ai không cần thiết biết thì không nên biết. Lắm người biết, chẳng những không giúp được gì mà có khi, sự hoang mang của họ còn làm rối ren sự việc. Sau này mình điều trị ổn định theo phác đồ, mọi người có biết cũng chưa muộn". Cô ấy tâm niệm thế và quyết định làm theo ý mình. Trời đất, sao cô ấy lại có thể lý trí và sắt đá đến thế! Con người ta, ai chẳng sợ cảm giác cô đơn. Và cái cảm giác cô đơn, hoang hoải, đau đến nghẹt thở còn đáng sợ hơn gấp trăm lần khi sống giữa gia đình, bạn bè, người thân mà cứ lầm lũi một mình, không thể sẻ chia, tìm sự đồng cảm.
Tôi đã từng đi qua cảm giác bị dồn vào đường cùng của nỗi buồn, chỉ mong tiếng lòng được bật ra thành tiếng khóc, để sự bức bối thôi đè nặng tâm can. Thế nên tôi càng hiểu những ẩn ức mà cô ấy đang mang khó khăn đến nhường nào. Tôi rủ cô ấy đi chùa cầu an. Cô ấy không từ chối nhưng bảo, tâm không an thì khó cầu an. An không tự đến, an cốt ở trong lòng. Giữ được tâm an thì muôn sự trong cuộc sống này sẽ không xáo động…
Hôm nay, tôi cùng cô ấy bước vào đợt điều trị hoá chất đầu tiên. Bác sĩ dặn trước, chỉ mươi ngày nữa là mái tóc mây mượt mà, đen nhánh của cô ấy sẽ bắt đầu rụng; đến lần hoá trị thứ hai có khi chẳng còn sợi nào nên phải chuẩn bị trước tinh thần. Tôi còn đang bối rối, cô ấy đã quyết định trong một nốt nhạc: "Hoá trị xong thì mình đi húi tóc. Mình sẽ lấy tóc thật của mình để dệt bộ tóc giả, coi như mình cắt ngắn bớt đi là OK thôi".
Cô ấy đang bước trước tôi để đi vào tiệm tóc. Ít phúp nữa thôi, mái tóc dài suôn mượt của cô ấy sẽ không còn trên đầu và từ ngày mai, nó sẽ được thay thế bằng một bộ tóc giả. Nghĩ đến đó, tôi đã muốn oà khóc, bước chân chùng xuống. Cô ấy quay lại cười, kéo tay tôi dứt khoát: "Đi nào! Đấy, mới có thế mà đã dao động, khó khăn hơn thì phải làm sao!".
Tôi mỉm cười bước theo cô ấy. Và tôi tin, ẩn sau vẻ mong manh kia là sức mạnh của một "thiên thần"…
Theo Phụ nữ Việt Nam
-
Tâm sự53 phút trướcBạn trai tôi thường xuyên "đốt tiền" vào những trò cá cược đỏ đen trên mạng, không ít lần tôi phải đi trả nợ thay cho anh ta. Dù tôi đã nhiều lần chia tay nhưng bạn trai liên tục níu kéo, thậm chí dọa dẫm khiến tôi không thể dứt khoát.
-
Tâm sự11 giờ trướcNghe xong những lời bạn của chồng nói, tai tôi như ù đi, chân run không đứng vững.
-
Tâm sự12 giờ trướcBố cô không may mắc bệnh trọng và đã qua đời hồi đầu năm. Mọi thứ đến quá nhanh, quá đột ngột làm cho nỗi đau, sự hẫng hụt của mẹ con cô mỗi ngày mở rộng ra mãi.
-
Tâm sự17 giờ trướcĐọc tờ giấy được chuẩn bị kỹ càng về nội dung, câu từ mà tôi suýt ngất vì sốc.
-
Tâm sự1 ngày trướcôi bất ngờ nhận ra người mà mấy tháng qua đã quan tâm, chu đáo với hai mẹ con.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi rất được mẹ chồng yêu mến chiều chuộng, nhưng gần đây bà lại tỏ thái độ khó chịu.
-
Tâm sự1 ngày trướcCháu đã vào đại học, đã có rung động với bạn gái. Nhưng cháu thực sự không dám yêu vì sợ đưa bạn gái về nhà, một là bạn ấy "chạy mất dép", hai là bạn ấy bị mẹ "đồng hoá"...
-
Tâm sự2 ngày trướcNăm nay cô 32 tuổi. Mấy năm nay, cô luôn bị người nhà hối thúc việc tìm hiểu, yêu đương, xây dựng gia đình...
-
Tâm sự2 ngày trướcChồng ngoại tình khiến tôi suy sụp, nhưng thất vọng hơn là cách hành xử của anh ta khi bị vợ biết chuyện.
-
Tâm sự2 ngày trướcVợ chồng chúng tôi cứ bị kẹt giữa một bên là mong muốn con vươn xa, một bên mong các con không rời khỏi vòng tay của mình.
-
Tâm sự3 ngày trướcThấy anh trai vất vả chăm sóc cháu nhỏ, tôi cầm lòng không nổi nên nói ra ý định đón cháu về nuôi.
-
Tâm sự3 ngày trướcCó con trai hiểu chuyện, thương vợ con là đáng mừng nhưng mẹ chồng tôi lại cho rằng, anh nuông chiều vợ, sẽ có ngày bị tôi "trèo đầu cưỡi cổ".
-
Tâm sự3 ngày trướcYêu thương để đến với nhau cùng đám cưới và tờ hôn thú là một quá trình dài nhưng với nhiều cặp vợ chồng, để ly hôn được, cũng không dễ dàng gì!