- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tôi rất yêu nhưng không tự tin để lấy anh làm chông?
Tôi năm nay 26 tuổi và đã đi làm được hai năm. người yêu tôi bằng tuổi nên cũng khá trẻ và mới bắt đầu đi làm. Chúng tôi cùng quê Quảng Bình và cùng ra HN học và quen nhau được hơn 4 năm, và là người yêu "thầm lặng" của nhau trong hai năm qua.
Tôi
năm nay 26 tuổi và đã đi làm được hai năm. người yêu tôi bằng tuổi nên
cũng khá trẻ và mới bắt đầu đi làm. chúng tôi cùng quê Quảng Bình và
cùng ra HN học và quen nhau được hơn 4 năm, và là người yêu "thầm lặng"
của nhau trong hai năm qua.
Thật sự mọi vấn đề đầu là ở tôi bởi vì một phần anh ấy còn trẻ tuổi và chưa ổn định nên tôi không muốn công khai hoặc tiến xa hơn_ lý do của tôi là tôi sợ mọi người cười, nhận xét không tốt về sự lựa chọn của mình.
Thật sự mọi vấn đề đầu là ở tôi bởi vì một phần anh ấy còn trẻ tuổi và chưa ổn định nên tôi không muốn công khai hoặc tiến xa hơn_ lý do của tôi là tôi sợ mọi người cười, nhận xét không tốt về sự lựa chọn của mình.
Anh ấy bằng tuổi nên tính cách cũng chưa chững chạc lắm, anh ấy đã theo
đuổi tôi một thời gian và sau đó vì thương anh ấy nên tôi đã nhận lời và
trao tất cả những tốt đẹp của mình cho anh.
Tất nhiên tôi biết rằng anh là người tốt và có trách nhiệm, anh vẫn quan tâm chăm sóc và hứa hẹn là sẽ tính chuyện kết hôn với tôi. Khi gần ra trường bị chậm mất 1 năm, tôi học Kinh Tế nên ra đi làm trước anh hai năm, trong thời gian đó t cũng rất mệt mỏi và chán nản vì anh đang là sinh viên nên chi tiêu rất hạn hẹp, mọi thứ anh dành cho t không hơn kém là tình cảm, gia đình anh cũng không có gì nổi trội (hoàn cảnh khó khăn), đã nhiều lần tôi chủ động chia tay nhưng không thành vì tôi quá yêu anh và anh cũng vậy, chúng tôi hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, dù rất muốn xác định với người mà mình yêu thương nhưng t lại rất sợ, sợ cuộc sống chưa ổn định và đồng lương bèo bọt của anh và t không thể duy trì được một cuộc sống đầy đủ cho t và quan trọng nhất là cho con cái trong tương lai.
Tôi biết dù tình yêu là yếu tố quan trọng nhưng thiếu thốn vật chất sẽ giết chết đi mọi suy nghĩ và bầu trời lãng mạn tốt đẹp vốn có của tình yêu, và khó mà duy trì được cuộc hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống ở chố Hà thành đất chật người đông, chi tiêu tốn kém. Anh mới đi làm nhân viên văn phòng lương 7tr, tôi cũng thu nhập tương tự, với đồng lương ít ỏi nếu sống ở HN thì tiền nhà, điện, nước, ăn uống sinh hoạt, đối nội đối ngoại, rồi con cái, bao giờ tôi mới có thể sống thoải mái và có mái ấm riêng.
Lúc ở quê lên học đại học, t đã tự nhủ là sẽ cố gắng để không khổ như bố mẹ, tìm một tấm chồng lý tưởng để mình có thể đỡ đần bố mẹ và GD, hơn nữa là xây dựng mái ấm bền lâu bên người mà mình yêu. Nhưng tôi đã yêu anh, một người hoàn toàn ngược lại với mơ ước của tôi.
Tôi sợ cái cảnh sống tạm bợ như thời sinh viên đối với cuộc sống gia đình, thiếu thốn vật chất và bị sức ép tâm lý trong môi trường như vậy (sức khỏe của tôi cũng không tốt). Mặc dù yêu anh nhưng t lại không giám mơ mộng tới tương lại của hai đứa, mỗi lần hỏi anh về tương lai, anh đều cười trừ hoặc trả lời qua loa. Tôi rất buồn và thật sự muốn bên anh, được làm vợ anh nhưng anh quá nghèo, nếu lấy anh chắc chắn tôi sẽ khổ, có thể sẽ đi trọ, thiếu thốn cả đời và con cái tôi cũng sẽ có số phận thiệt thời tương tự. Đó cũng chính là lý do mà tôi không muốn công khai là người yêu của anh, không dám tự tin chấp nhận tương lai mà dĩ nhiên là ai cũng biết như tôi vừa kể.
Ảnh minh họa
Tất nhiên tôi biết rằng anh là người tốt và có trách nhiệm, anh vẫn quan tâm chăm sóc và hứa hẹn là sẽ tính chuyện kết hôn với tôi. Khi gần ra trường bị chậm mất 1 năm, tôi học Kinh Tế nên ra đi làm trước anh hai năm, trong thời gian đó t cũng rất mệt mỏi và chán nản vì anh đang là sinh viên nên chi tiêu rất hạn hẹp, mọi thứ anh dành cho t không hơn kém là tình cảm, gia đình anh cũng không có gì nổi trội (hoàn cảnh khó khăn), đã nhiều lần tôi chủ động chia tay nhưng không thành vì tôi quá yêu anh và anh cũng vậy, chúng tôi hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, dù rất muốn xác định với người mà mình yêu thương nhưng t lại rất sợ, sợ cuộc sống chưa ổn định và đồng lương bèo bọt của anh và t không thể duy trì được một cuộc sống đầy đủ cho t và quan trọng nhất là cho con cái trong tương lai.
Tôi biết dù tình yêu là yếu tố quan trọng nhưng thiếu thốn vật chất sẽ giết chết đi mọi suy nghĩ và bầu trời lãng mạn tốt đẹp vốn có của tình yêu, và khó mà duy trì được cuộc hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống ở chố Hà thành đất chật người đông, chi tiêu tốn kém. Anh mới đi làm nhân viên văn phòng lương 7tr, tôi cũng thu nhập tương tự, với đồng lương ít ỏi nếu sống ở HN thì tiền nhà, điện, nước, ăn uống sinh hoạt, đối nội đối ngoại, rồi con cái, bao giờ tôi mới có thể sống thoải mái và có mái ấm riêng.
Lúc ở quê lên học đại học, t đã tự nhủ là sẽ cố gắng để không khổ như bố mẹ, tìm một tấm chồng lý tưởng để mình có thể đỡ đần bố mẹ và GD, hơn nữa là xây dựng mái ấm bền lâu bên người mà mình yêu. Nhưng tôi đã yêu anh, một người hoàn toàn ngược lại với mơ ước của tôi.
Tôi sợ cái cảnh sống tạm bợ như thời sinh viên đối với cuộc sống gia đình, thiếu thốn vật chất và bị sức ép tâm lý trong môi trường như vậy (sức khỏe của tôi cũng không tốt). Mặc dù yêu anh nhưng t lại không giám mơ mộng tới tương lại của hai đứa, mỗi lần hỏi anh về tương lai, anh đều cười trừ hoặc trả lời qua loa. Tôi rất buồn và thật sự muốn bên anh, được làm vợ anh nhưng anh quá nghèo, nếu lấy anh chắc chắn tôi sẽ khổ, có thể sẽ đi trọ, thiếu thốn cả đời và con cái tôi cũng sẽ có số phận thiệt thời tương tự. Đó cũng chính là lý do mà tôi không muốn công khai là người yêu của anh, không dám tự tin chấp nhận tương lai mà dĩ nhiên là ai cũng biết như tôi vừa kể.
Tôi
vốn cũng không phải là người thông minh sắc sảo nhưng cũng ưa nhìn chút
chút, từ nhỏ sức khỏe yếu nên không phải làm việc nhiều, tôi
thiết nghĩ cuộc sống với anh trong tương lai có thể tôi không chịu nổi.
Bây giờ tôi cũng không biết tính thế nào? có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa hay
không vì tôi vẫn rất yêu và thương anh và anh cũng vậy.
Tôi đã suy nghĩ và khóc rất nhiều mỗi khi đấu tranh tư tưởng về việc có
nên duy trì hay chấm dứt mối quan hệ với anh (tôi cũng có một số đối
tượng khác theo đuổi). Tôi đã 26_cái tuổi mà có thể nói là lý tưởng để
có gia đình, bạn tôi ai cũng đang có bầu, sắp cưới, có nhà cửa đang hoàng (gia đình
chồng có điều kiện và chồng có công việc ổn định).
Nhiều lúc nghĩ tôi thấy cực kỳ tủi thân và buồn mặc dù có thể mình may mắn hơn những người khác và kết quả này là do sự lựa chọn của bản thân nhưng thật sự mình rất hoang mang và chán nản với anh, với tương lai mù mịt không mấy êm đềm của hai đứa. Tôi sợ tôi không thể vượt qua được sóng gió quá lớn này. Tôi không đủ tự tin, các bạn hãy cho tôi lời khuyên là tôi nên làm gì nhé?
Độc giả
Nhiều lúc nghĩ tôi thấy cực kỳ tủi thân và buồn mặc dù có thể mình may mắn hơn những người khác và kết quả này là do sự lựa chọn của bản thân nhưng thật sự mình rất hoang mang và chán nản với anh, với tương lai mù mịt không mấy êm đềm của hai đứa. Tôi sợ tôi không thể vượt qua được sóng gió quá lớn này. Tôi không đủ tự tin, các bạn hãy cho tôi lời khuyên là tôi nên làm gì nhé?
Độc giả
-
Tâm sự3 phút trướcTôi hỏi bố cô bé không đi cùng à? Cô bé không nhìn tôi, thản nhiên đáp: "Con không có bố". Tim tôi đập thình thịch, có cảm giác gì đó bất an ập đến.
-
Tâm sự4 giờ trướcTôi có thể cảm thông với những giọt nước mắt khóc vì ân hận khi để sự cám dỗ của đồng tiền làm mất lý trí, khiến bạn không giữ được cái ngàn vàng của người con gái do sập bẫy kẻ 'săn tình một đêm'.
-
Tâm sự9 giờ trướcBiết tôi đã có con riêng với một người đàn ông khác nhưng chồng cũ vẫn muốn tái hôn.
-
Tâm sự12 giờ trướcMê muội trước viễn cảnh ông khách giàu có vẽ ra, tôi tự nguyện dâng hiến đời con gái cho ông ngay buổi tối hôm đó. Để rồi sáng muộn hôm sau tỉnh giấc mà không thấy tình già bên cạnh...
-
Tâm sự1 ngày trướcBị oan ức nhưng tôi không nỡ làm rùm beng lên, chỉ im lặng giải tán xưởng sản xuất và rút ra bài học cho mình.
-
Tâm sự1 ngày trướcLúc vợ chồng vừa bóc xong phong bì, tôi nghe thấy tiếng nhiều người đàn ông gọi cửa. Hóa ra họ là...
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi luôn đặt trọn niềm tin vào chồng mình. Cho đến hôm qua, tôi mới phát hiện ra bí mật anh giấu giếm mình.
-
Tâm sự1 ngày trướcMẹ khuyên tôi nên cố gắng nhẫn nhịn, cơ mà tôi không chắc lần này mình có thể bỏ qua cho sự quá quắt của mẹ chồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcMẹ chồng gây áp lực, kêu ca khiến tôi càng căng thẳng, dù bản thân đang bị động thai và sức khỏe yếu.
-
Tâm sự2 ngày trướcTôi rơi vào cái cảnh không biết nói không thế nào.